KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 92

Đến cuối tuần tôi cảm thấy người khỏe hơn. Tôi có thể ra

ngoài. Bác sĩ của tôi cũng bảo tôi phải đi dạo ít nhất hai tiếng một
ngày và cử động trong bầu không khí trong lành càng nhiều càng
tốt.

Theo như bác sĩ nói với cha tôi, “Ngoài thuốc ra, chúng tôi thực

sự không thể làm được gì nhiều...”

Đêm đến, tại nhà chồng chị Chakila, ba chị em chúng tôi hàn

huyên nhiều chuyện. Mong muốn không trở về nhà nữa, được ở lại
đây và chạy trốn khỏi đất nước chúng tôi dấy lên mạnh mẽ. Khi ở
nước ngoài nhìn vào, chính quyền của chúng tôi thậm chí còn đáng
sợ hơn.

Nhưng chúng tôi không thể ở lại Pakistan. Bây giờ chị Chakila

đang chuẩn bị chuyển đến Mỹ. Chị vừa mới nhận được điện thoại của
chồng. Các giấy tờ của chị sắp được gửi về. Gia đình chồng chị
không thể giữ chúng tôi ở đây. Còn tôi và chị Soraya thì không bao giờ
nghĩ đến chuyện để cha mẹ về Afghanistan mà không có chúng tôi
về cùng. Ở đó chúng tôi có một mái nhà, một căn hộ có thể trả được
tiền thuê. Ở Pakistan thì chúng tôi sẽ được tự do, mẹ sẽ được chăm
sóc, tôi sẽ được đi học đại học. Thế nhưng lại có mặt bất lợi, như chị
Chakila chỉ ra.

“Ở đây người ta coi thường chúng ta. Cho dù tất cả hoạt động

kinh doanh ở Peshawar đều do người Afghanistan điều hành. Kể cả
chúng ta có xây dựng nhà cửa, có làm cho nền kinh tế khởi sắc, thì
dân Pakistan vẫn không thích chúng ta.”

Và đó là sự thật.

Trong khi đó, cứ hai ngày một lần, tôi lại tận dụng không khí

trong lành và đi dạo. Chúng tôi mua vải để may quần áo, mua những
đôi giày mùa hè màu đen thật xịn thay thế giày thể thao, cha tặng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.