KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 93

một chiếc khăn choàng dùng để cầu nguyện. Chúng tôi trò chuyện
với nhau trong vườn lúc hoàng hôn. Một gia đình thực sự. Một cuộc
sống đích thực.

Nhưng một tháng sau thì chúng tôi phải về nhà. Mẹ, chị Soraya

và tôi thấy việc này quả là khó khăn. Tôi bỏ lại sau mình hình ảnh
những người bạn cũ của tôi đang thong thả đến trường đại học, đang
cười đùa, đang bước đi không chút vướng vấp khắp các đường phố
Peshawar hoặc Islamabad. Phần lớn bọn họ đều có anh trai, chú,
bác hoặc một người họ hàng gần, có thể giúp họ về mặt tài chính,
đang sống ở nước ngoài. Cuộc sống của họ cũng không phải là sung
túc. Một người bạn đã kể với tôi qua điện thoại rằng bảy người bọn
họ dùng chung một phòng đơn ở Islamabad. Mặc dù vậy, bạn tôi vẫn
may mắn vì được đi học. Tôi mong rằng cô ấy ý thức được sự may
mắn của mình và học hành chăm chỉ như trước kia. Trong suốt
cuộc chuyện trò, tôi cảm thấy cô ấy đã để mất đi một chút động lực
được trở thành bác sĩ. Cô ấy có vẻ hời hợt hơn, ít lo lắng hơn trước
kia. Có lẽ đó là một trong những điều mà sự tự do cho phép.

Trong chuyến trở về, chúng tôi đi bằng xe buýt, vì mẹ và tôi đã

cảm thấy khỏe hơn. Những cuộc khám xét, những rào chắn, những
cái nhìn quỷ quyệt của bọn Taliban, sự lăng mạ thường trực... Tôi còn
cảm thấy bị tước đoạt nhiều hơn so với trước khi ra đi.

Lúc này mẹ tôi lại không chịu uống thuốc chữa bệnh tiểu đường

của mình. Cha tôi và chị Soraya phải nghĩ ra đủ trò để bắt mẹ nuốt
chúng. Nhưng mẹ thích thuốc an thần và thuốc ngủ của mẹ hơn.
Chúng tôi canh chừng mẹ như trông một đứa trẻ. Mẹ tôi, ngày xưa
khỏe mạnh và linh lợi đến thế, nay không chịu đối diện với hiện
thực. Mẹ thoát ly khỏi hiện thực bằng giấc ngủ mỗi ngày một sâu
hơn. Chúng tôi không biết làm gì nữa khi sự suy sụp của mẹ đã đánh
bại cả bốn người chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.