KHUÔN MẶT NGƯỜI KHÁC - Trang 115

nó đã gần như một thiếu nữ, nhưng ở mặt phát triển trí tuệ thì không biết nó
có thể theo học dù chỉ là bậc tiểu học được không? Hình như hồi nó còn
nhỏ tuổi lắm, nó bị một cơn sốt biến chứng thành viêm não và rút cục
không hồi phục hoàn toàn. Cái miệng yếu ớt như đôi cánh côn trùng. Cái
cằm con nít. Đôi vai hẹp xuôi xuống. Và cái mũi mảnh như mũi người lớn,
tương phản với những cái đó. Đôi mắt to, hình bầu dục, trống rỗng... Có lẽ
anh không lầm khi lập tức có ý nghĩ như vậy về con bé.

Nhưng trong sự im lặng của nó có cái gì gây cho anh cảm giác ngượng

ngùng, không cho phép anh cứ thế đi qua. Để bắt nó phải lên tiếng, anh nói
điều vừa chợt đến trong óc.

- Con iô-iô to đấy chứ nhỉ? Nó nhảy tốt chứ?

Con bé run lên vì sợ hãi, giấu món đồ chơi ra sau lưng và trả lời một

cách xấc xược:

- Của tôi, tôi không nói dối!

Anh suýt cười phá lên. Đồng thời anh muốn trêu ghẹo nó thêm chút nữa.

Và trả thù nó về việc nó khiến anh phải trải qua những phút khó chịu, về
việc nó đã thét lên khi lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt quấn băng của anh.
Tuy con bé lạc hậu về mặt phát triển trí tuệ, nó có cái vẻ dễ mến của thần
Enfơ [2]. Nếu mọi việc sẽ diễn ra một cách ổn thỏa, cuộc chuyện trò với nó
sẽ giúp tước bỏ phần nào uy lực của mặt nạ, cái uy lực ngày càng trở nên
nguy hiểm.

- Thực ư? Thế lấy gì làm bằng chứng là cháu không nói dối?

- Chú nên tin cháu. Cháu chẳng làm điều gì xấu kia mà.

- Ờ, được, chú tin. Nhưng chú cảm thấy như trên con iô-iô có viết tên

một người nào khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.