KHUÔN MẶT NGƯỜI KHÁC - Trang 177

Có lần, cách đây hai mươi năm, anh đã nhìn thấy xác một đứa trẻ. Nó

nằm ngửa ở phía sau nhà trường, trong cỏ rậm. Tình cờ anh vấp phải nó khi
đang tìm quả bóng chầy, cái xác chướng phình lên như quả bóng cao su và
đầy những vết đỏ. Anh có cảm giác miệng nó mấp máy, nhưng nhìn kỹ thì
thấy đó là đám dòi nhung nhúc đã ăn hết cả hai môi. Anh sợ ngây người ra,
rồi mấy ngày không nuốt nổi lấy một miếng ăn. Lúc ấy cảnh tượng đó khiến
anh ghê sợ đến đau khổ, nhưng năm tháng trôi qua, cái xác hẳn đã trưởng
thành cùng với anh, ấn tượng còn lưu lại chỉ là cái màu đỏ nhạt phảng phất
nỗi buồn êm dịu trên làn da trơn nhẵn như làm bằng sáp ong. Còn bây giờ
thì anh không còn cố làm sao đừng nhớ đến cái xác. Trái lại anh còn yêu
mến nó là đằng khác. Mỗi lần nhớ đến cái xác ấy, anh có cảm giác như thể
anh và nó là bạn bè. Nó buộc anh phải nhớ rằng ngoài cái đa dạng của chất
liệu tạo hình, còn có một thế giới mà ta có thể sờ mó bằng tay. Nó sẽ mãi
mãi lưu lại với anh như biểu tượng của thế giới khác.

Không, những lời biện bạch ấy không phải chỉ để cho những người hoàn

toàn lạ. Bây giờ mọi lo lắng của anh đều sẽ liên quan đến cả em nữa. Anh
muốn em tin lời anh, cho dù em sẽ cho rằng chúng để lạ¡ những vết thương
quá sâu. Vả lại đấy cũng chẳng phải là vết thương, mà là những hồi ức có
nhấn mạnh hơn anh muốn về cái ấn tượng gây nên khi em nhìn vào dưới cái
nặt nạ của anh. Anh tin chắc rằng rồi sẽ có lúc em cũng nhớ tới điều đó một
cách trìu mến như anh nhớ đến cái xác.

Anh hơi lần chần, cần phải xử lý các vết xước và thay chất dính. Thực

ra, anh đã đi đường vòng cốt để mua riêng cho cái mặt nạ mọi thứ cần thiết,
bật lửa, sổ ghi, ví tiền. Rồi anh đến chỗ đã định: đúng bốn giờ anh có mặt ở
bến ô-tô buýt. Anh định chờ em ở đây khi em trở về sau buổi giảng bài về
nghệ thuật thực dụng mà thứ năm nào em cũng đến nghe, sắp đến cái giờ
chen chúc vào buổi chiều, tiếng ồn ào của khu vực náo nhiệt này chẳng
khác gì ở bên trong cái thùng đựng thức ăn muối, nó nuốt chửng cả không
gian bằng tỷ trọng quá bão hòa của mình, và không hiểu sao anh cảm thấy
yên tâm kỳ lạ, như thể anh đi trong khu rừng bắt đầu rụng lá hẳn là nỗi kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.