KHUÔN MẶT NGƯỜI KHÁC - Trang 29

- Tôi không biết. Tôi không quan tâm đến những người khác!

Giọng anh tự dưng nghe có vẻ lỗ mãng. Thế này thật chẳng khác gì đến

bót cảnh sát trình báo về việc bị cướp đoạt, mà ở đây người ta lại khuyên
anh mua cái khóa chắc chắn hơn. Nhưng người nói chuyện với anh không
hạ vũ khí.

- Tiếc thay, có lẽ ông chưa hiểu tôi lắm. Mặt, xét cho cùng, là vẻ biểu

cảm của nó. Mà vẻ biểu cảm, nói thế nào cho rõ hơn nhỉ... Nói chung, đó là
một loại phương trình biểu thị quan hệ với những người khác. Đấy là con
đường mòn liên kết ông với họ. Nếu con đường đó bị vùi lấp thì ngay cả
những người gắng tìm cách đi trên con đườg đó cũng sẽ đi ngang qua trước
nhà ông như đi ngang qua một chốn hoang phế không người, chắc chắn là
như thế.

- Thế thì tuyệt. Tôi cũng chẳng cần thiên hạ tạt vào.

- Phải chăng ông muốn nói rằng ông sẽ đi con đường riêng của ông?

- Sao, không được ư?

- Ngay cả khoa tâm lý trẻ em cũng không thể không biết một sự thực là

con người chỉ có thể nhận ra mình là người thế nào khi nhìn mình bằng con
mắt người khác. Ông có khi nào thấy vẻ mặt của một thằng ngốc hay kẻ
tinh thần phân lập chưa? Nếu không kịp thời dọn quang con đường mòn thì
cuối cùng người ta sẽ quên rằng đã từng có con đường đó.

Để khỏi bị dồn hẳn vào góc tường, anh thử xông lên phản công cầu may.

- Kể thì có thế thật. Giả sử vẻ biểu cảm của mặt đích là cái như ông nói.

Nhưng ông tự mâu thuẫn với mình. Ông thật quái lạ, tại sao vì không có
được cái tốt hơn, ông lại cho rằng bằng cách che đi một phần nào đó của
mặt, ông phục hồi được vẻ biểu cảm của nó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.