KHUÔN MẶT NGƯỜI KHÁC - Trang 42

sau cuộc gặp gỡ giữa anh và anh ta thì anh chẳng bận tâm. Nhưng cái gây
nên cảm giác xấu hổ thường là nguồn sinh ra chuyện đơm đặt. Mà anh
không thể chịu đựng nổi tình trạng người ta kể một câu chuyện với vẻ mặt
như thể cho biết điều gì nhìn được qua lỗ khóa. Ngoài ra, sự sượng sùng
của người nói chuyện với anh dần dần truyền sang anh. Rốt cuộc, với cảm
giác ghê tởm, tự dưng anh bắt đầu thanh minh, mà đó là điều tuyệt không
nên lầm.

- Lúc này anh đang nghĩ gì, đại khái là tôi hình dung được. Bởi vì nếu

tìm mối liên hệ giữa những dải băng này và những câu hỏi của tôi thì có thể
hiểu rõ hết. Nhưng tôi báo trước, anh lầm to. Tôi không còn ở cái tuổi đau
khổ vì mặt bị hủy hoại...

- Chính anh lầm thì có. Không nên gán cho tôi những ý nghĩ mà tôi

không có.

- Nếu tôi lầm thì tốt quá. Nhưng có lẽ vô tình anh vẫn trông mặt mà bắt

hình dong đó thôi. Đúng không nào? Lẽ tự nhiên anh hết sức quan tâm đến
tình cảnh của tôi. Nhưng nghĩ cho kỹ thì chứng minh thư hoàn toàn không
đủ để chứng nhận về con người. Sau sự việc xảy ra với tôi, tôi phải suy nghĩ
lại nhiều điều. Phải chăng chúng ta đã quá ham chuộng những chứng minh
thư đó? Phải chăng vì thế mà luôn luôn xuất hiện những kẻ tàn phế làm
những trò giả mạo và đồ giả?

- Đồng ý, hoàn toàn... Giả mạo chẳng ích gì, tuyệt không... Trong số

những phụ nữ son phấn quá lòe loẹt nghe bảo có nhiều người bị ixtêri...

- Nhưng mặt khác, lẽ nào có thể hình dung được mặt người nếu đấy chỉ

là quả trứng trơn nhẵn không mắt, không mũi, không miệng?...

- Phải, như thế thì không thể phân biệt được người này với người kia.

- Kẻ cắp với cảnh sát... Kẻ phạm tội với nạn nhân...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.