Bởi vì cô là Phó Tự Hỉ.
Thật ra, chân của hắn hiện tại đi đứng có hơi khập khiễn một chút
nhưng so với lúc trước đã tốt lên rất nhiều rồi…
"Hạ Khuynh, chân của anh sẽ không sao đâu."
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của cô, hắn vẫn bình tĩnh đáp: "Ừ, chờ một
ngày nào đó hoàn toàn bình phục, tôi nhất định phải cảm tạ em."
"Ách?"
"Hôm nay cùng đi bộ với em, đối với tôi là một phương pháp trị liệu rất
tốt."
Nghe hắn nói như vậy, Phó Tự Hỉ đột nhiên mới nhớ: "Hạ Khuynh, anh
có mệt không?"
"Một chút, em còn muốn xem nữa không?"
Cô cảm thấy là chính mình đang liên lụy đến hắn: "Không xem nữa,
chúng ta đi đi."
"Có gì mà hoảng, có mệt hay không thì tự tôi biết, em đúng là cô bé
ngốc nghếch."
"Tôi không phải mà..."
"Em chính là cô bé ngốc nghếch."
"Tôi đã nói là không phải..."
"Cô bé ngốc, đi ăn cơm."
"Ừ... Nhưng tôi không phải. . ." Cô nhất quyết phải biện minh đến cùng.
…………