KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ - Trang 157

Phó Tự Nhạc còn nhớ rất rõ ngày mà mẹ đã ra đi, đó là một ngày thật

đẹp, bầu trời trong xanh không gợn một chút mây.

Mẹ Phó bị thương rất nghiêm trọng nhưng ngày hôm đó tinh thần của

bà có vẻ rất tỉnh táo. Bà đã gọi dì Quan đến bệnh viện, trực tiếp giao phó
hai chị em Tự Hỉ cho dì chăm sóc. Hai chị em một người đã trưởng thành
một người sắp trưởng thành, nên cũng không cần người giám hộ nhưng bà
vẫn phó thác cả hai cho dì Quan vì dì là người mà bà tin tưởng nhất.

Phó gia tuy không giàu có nhưng gia đình họ cũng tiết kiệm được một

khoảng trong sổ tiết kiệm. Bà nghĩ con gái lớn trở thành như vậy thì về sau
phải cần rất nhiều tiền để chữa trị, nếu bà mất đi thì mọi thứ càng cần phải
cân nhắc thật tỉ mỉ nên bà chuyển toàn bộ số tiền cho Phó Tự Nhạc cất giữ.

Cuối cùng bà run run ôm Phó Tự Hỉ và Phó Tự Nhạc vào lòng, cố gắng

lấy hơi thở dặn dò lần cuối:

"Con gái của mẹ, mẹ vĩnh viễn vẫn yêu các con, sẽ luôn luôn nhớ đến

hai đứa. Các con nhất định phải sống cho thật tốt, cố gắng trở thành một
con người tốt..."

"Tiểu Hỉ… tình yêu nhỏ của mẹ. Con phải nhớ con là một người khỏe

mạnh bình thường, không phải là một đứa trẻ ngốc. Con nhất định không
được nghĩ ngợi lung tung có biết chưa…. Hỉ Hỉ của mẹ về sau nhất định sẽ
được tất cả mọi người yêu thích."

"Tự Nhạc, mẹ thật sự không trách con… Con phải chăm sóc cho chị

thật tốt và phải biết tự chăm sóc cả bản thân mình. Cả ba và mẹ đều rất yêu
thương và tự hào về hai đứa."

"…cuộc đời này của mẹ việc tự hào nhất là có được hai đứa con gái này

và được sống trong một gia đình hạnh phúc… chỉ như vậy là mẹ đã mãn
nguyện lắm rồi…."

"Mẹ chúc phúc cho hai đứa sẽ sống thật bình an và vui vẻ….”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.