KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ - Trang 158

……

Sau khi mẹ Phó nhắm mắt, Phó Tự Hỉ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng rớt

nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống ướt đẫm cả áo.

Phó Tự Nhạc đương nhiên đã hiểu được những lời của mẹ. Thì ra từ lâu

mẹ đã biết nguyên nhân vì sao Phó Tự Hỉ bị trở thành như vậy. Nhưng mẹ
vẫn không oán trách mà bảo cô phải cố gắng chăm sóc bảo vệ cho chị.

Ngược lại Phó Tự Nhạc òa khóc thảm thiết, bao nhiêu đau khổ, ăn năn

và buồn bã đều tuông trào ra theo tiếng khóc…

Thì ra là như vậy…

……….

Phó Tự Nhạc sau khi lo xong tang sự cho ba mẹ, cô cười nói với Phó Tự

Hỉ: "Chị, sau này em sẽ cho chị một cuộc sống không lo không buồn!"

Phó Tự Hỉ ôm lấy em gái: "Tự Nhạc, mẹ đã dặn chúng ta phải sống thật

tốt thật tốt..."

Phó Tự Nhạc đã tính toán, số tiền mà ba mẹ đã để lại cộng với một

khoảng được bồi thường sau vụ tai nạn thì chỉ có thể duy trì được cuộc sống
cho cả hai chị em được vài năm. Về sau lên cấp ba rồi vào đại học cũng sẽ
tốn thêm một khoảng không hề nhỏ, vả lại còn tiền sinh hoạt phí của cả hai
người nữa...

Bản thân dì Quan thu nhập chỉ ở mức bình thường đủ sống, Phó Tự

Nhạc cũng không dám dựa dẫm vào bà quá nhiều.

Nên cô đã nghĩ ra một biện pháp.

Căn nhà mà họ đang sống có hai phòng ngủ, không gian rộng rãi cũng

thoáng đãng sạch sẽ nên tiền thuê nhà ở đây theo giá trên thị trường cũng
không tồi. Nếu đem nhà cho thuê, sau đó hai người chuyển đến thuê một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.