"Hả? Lại chuyện gì nữa đây?" Tả An lại gào thét một trận.
"Đi du lịch với bạn."
"Là phụ nữ?"
Tả Phóng nở nụ cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng
"Đúng vậy."
"Sao bên cạnh chú mày hoa đào lắm thế không biết!" Tả An ganh tỵ
thầm oán một câu, cuối cùng cũng nói: "Đi chơi vui vẻ!"
Sau khi cúp điện thoại vẻ mặt hắn đã bình tĩnh một chút.
Hắn thật sự rất muốn được ở cùng một chỗ với Phó Tự Hỉ.
Người con gái mềm mại trong veo như nước ấy, niềm khát khao suốt
bao năm qua của hắn, cho đến bây giờ chưa bao giờ hắn được ở gần cô một
cách chân thật như vậy.
Tâm tình của hắn giống như đang trở về những tháng ngày thanh xuân
năm ấy.
………………
Lương San đã đồng ý để Tả Phóng cùng tham gia với bọn họ.
Nhưng bà cũng không dám khinh suất lơ là đề phòng, bà cầm tấm danh
thiếp của Tả Phóng đưa cho Hạ Hàm Thừa xem.
Hạ Hàm Thừa khách quan đánh giá Tả Phóng.
"Tính cách lẫn gia thế của cậu ta cũng tạm được. Sau khi ly hôn với
người vợ trước thì cha cậu ta mới mang hai mẹ con họ trở về nhà lớn của Tả
gia. Tả Duyên đang ngồi tù, Tả gia cũng chỉ còn Tả An và Tả Phóng thừa
kế. Tả An tính cách có vẻ ôn hòa không quá xuất sắc, chắc chắn Tả gia
đang muốn bồi dưỡng Tả Phóng để nhắm đến cái ghế chủ nhân thừa kế."