Vì Phó Tự Hỉ không mặc áo tắm nên bà cũng không mặc, chỉ tùy tiện
chọn một cái áo thun ngắn tay và quần short. Sau khi thay xong hai người
cùng đi ra khỏi phòng.
………………
Lúc Phó Tự Hỉ xuất hiện trong tầm mắt của Tả Phóng, ánh mắt hắn dán
chặt vào người cô, trong đầu suýt xoa thầm đánh giá. Nhìn thấy đôi chân
thon dài trắng nõn nà kia, trong đầu hắn khẽ tưởng tượng ra nhiều hình
ảnh…
Phó Tự Hỉ không được tính là gầy, cũng có da có thịt, ngực nở mông
cong, cặp chân săn chắc, đường cong quyến rũ. hơn nữa quanh năm suốt
tháng cô đều mặc quần dài nên đôi chân trắng nõn trong suốt, đây là loại
trắng trẻo của việc không bị ảnh hưởng bởi tia khúc xạ mặt trời.
Phó Tự Hỉ không có thói quen mặc quần short nên có hơi khó chịu lại bị
Tả Phóng nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi ngượng ngùng cúi gầm
mặt.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu của cô nàng thì không
nhịn được mà phì cười.
Lương San giúp Phó Tự Hỉ bôi kem chống nắng sau đó bảo mọi người
cùng đi ra hướng bãi biển.
Dọc đường đi, bà cười nói với cô: “Tự Hỉ cởi dép lê ra đi chân trần nào,
dẫm lên cát thú vị lắm đấy.”
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì gật đầu ngoan ngoãn làm theo, tháo dép đi bằng
chân trần. Nhìn thấy dấu chân mình in lên khắp nơi, cô thích thú cười khanh
khách.
Tả Phóng đi theo sau, lẳng lặng ngắm nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Phó
Tự Hỉ.