Còn Phó Tự Hỉ đối với việc Tả Phóng rời đi thì có chút thất vọng,
nhưng sau đó rất nhanh vui vẻ trở lại: “Hạ Khuynh Hạ Khuynh chúng ta
cùng đi kiếm thêm nhiều thiệt nhiều cây quạt nhỏ, đẹp lắm nha!”
“Được chúng ta cùng đi, nào đi thôi!” Trước mặt Lương San, Hạ
Khuynh vẫn giữ thái độ không mặn không nhạt đối với Phó Tự Hỉ, người
khác nhìn vào sẽ không nhận thấy bất kì điều gì kì lạ.
Anh biết rõ mẹ là điển hình của loại người vừa nhìn thấy gió thì sẽ bảo
nó là mưa.
Sau khi nhận thức được tâm tư của bản thân, anh không muốn lại thêm
một lần vô tình gây tổn thương đến Phó Tự Hỉ.
Anh nghĩ rằng, ở một phương diện nào đó, trực giác của Phó Tự Hỉ rất
nhạy bén và sâu sắc, ai thật sự đối xử tốt với cô, những ai cố ý trêu chọc kì
thị cô, cô đều biết rất rõ.
Vì vậy so với việc giang tay độc chiếm thì từ từ mà chinh phục trái tim
Phó Tự Hỉ, khiến cô cũng phải lòng mình là một thành tựu hết sức to lớn.
Mà điều kiện tiên quyết đó chính là: mẫu thân đại nhân kiêm lão yêu bà nhà
anh đừng bao giờ nhúng tay vào việc này.
Lương San tuy cảm thấy hai người bọn họ trở nên thân thiết hơn nhưng
cũng không suy nghĩ nhiều, lại càng chẳng dám nghĩ đến chuyện kinh thiên
động địa không thể tin được kia. Ngồi đợi một hồi bà cũng mệt nên ngủ
thiếp đi lúc nào không hay.
…..
Phó Tự Hỉ sau khi nhặt được một cái vỏ sò khá đẹp thì bỏ vào một cái
túi rồi quay sang nhìn Hạ Khuynh, vẻ mặt chần chờ.
Hạ Khuynh nhìn thấy vẻ mặt của cô thì phì cười: “Có chuyện gì mau
nói.”