Lương San thật muốn túm đầu con trai ra tẫn cho một trận, rõ ràng buổi
chiều còn cảm thấy nó đối xử với Phó Tự Hỉ rất hòa hợp, vậy mà lúc trên
bàn cơm lại trái tính trái nết như vậy.
Tính tình này cũng không biết là giống ai a!
Tả Phóng nhìn thấy Hạ Khuynh nói gì thì cô đều ngoan ngoãn nghe lời,
trong lòng vừa thất vọng vừa tức giận.
Cái gọi là kì nghỉ, vậy mà đến khi Hạ Khuynh xuất hiện, hắn muốn gần
gũi Phó Tự Hỉ một chút cũng thật khó khăn.
Nếu hắn không tình cờ lại gặp Phó Tự Hỉ, có lẽ bây giờ hắn đang vi vu
với một cô nàng khác rồi.
Từ lúc gặp lại cô, bao nhiêu chấp niệm lẫn khát vọng lại lặng lẽ dâng
lên.
Khát khao ập đến mới phát hiện không chiếm được, vì thế trong lòng
hắn cảm thấy một cỗ ức chế ùa đến, vừa bất mãn vừa tức giận.
Hạ Khuynh trông Phó Tự Hỉ hôm nay chơi cả một ngày đã có vẻ mệt
mỏi, phải cần đi nghỉ sớm nên lên tiếng muốn trở về.
Lương San và Phó Tự Hỉ nói lời tạm biệt với Tả Phóng, Hạ Khuynh
lạnh lùng đứng đợi ở một bên.
Trên đường trở về, Lương San cảm thấy có chút không ổn, bèn dò hỏi
Phó Tự Hỉ: "Tự Hỉ, con cảm thấy Tả Phóng như thế nào? Hai đứa ở chung
cả ngày có cảm giác thế nào?"
Phó Tự Hỉ ăn ngay nói thật: "Rất tốt ạ, anh ấy còn kết bạn với con."
Lương San hài lòng, cười khanh khách: "Tốt lắm, vừa bắt đầu đã thành
công được một nửa."
Hạ Khuynh đi theo sau hai người, sắc mặt lạnh như băng ở Nam cực.