Cô thò tay luồng vào túi quần của anh, cầm lấy chìa khóa định đưa cho
anh. Anh bảo cô tra vào ổ rồi kéo cửa xe, sau đó anh nhấc một chân lên
thành xe mượn lực mở cửa xe ra.
Hạ Khuynh vừa định ôm Phó Tự Hỉ đặt vào ghế phụ thì đột nhiên cô
túm lấy quần áo của anh.
"Quần bẩn bẩn."
Cô nhìn thấy xe của anh sạch sẽ sang trọng như vậy, bỗng nhiên ý thức
được ban nãy mình đã ngồi suốt trên nắp bồn cầu thật lâu....
Hạ Khuynh đương nhiên không ngại, trực tiếp đặt cô ngồi vào đúng vị
trí "Đợi chốc nữa mua quần áo mới sẽ không còn bẩn nữa."
Anh khởi động xe, giúp cô cài lại dây an toàn, đánh tay lái hướng về
phía khu mua sắm. Trước giờ anh vốn đam mê tốc độ, phóng xe vù vù,
nhưng hiện nay đang có Phó Tự Hỉ ngồi bên cạnh, vì vậy không dám chạy
tốc độ quá nhanh.
Hạ Khuynh tay trái cầm vô lăng, tay phải nắm lấy ngón tay của Phó Tự
Hỉ mân mê đùa nghịch. Phó Tự Hỉ cũng không phản kháng để mặc anh xoa
nắn. Cảm xúc bình tĩnh chậm rãi trở lại.
Mãi đến khi đi tới khu trung tâm thương mại thì cô mới sực nhớ ra Tả
Phóng vẫn còn ở quán bar kia.
Thế là cô vội nói cho Hạ Khuynh biết, sắc mặt anh lập tức đen thui, lạnh
nhạt nói: "Hắn muốn chờ thì cứ để hắn chờ cho đã đi."
Món nợ này sớm muộn gì anh cũng từ từ tính sổ với hắn.
"Nhưng mà, để anh ấy chờ mãi thì không được tốt cho lắm?"
"Chúng ta trở về bảo mẹ gọi điện thoại thông báo cho hắn là được."
Hạ Khuynh bắt đầu nảy sinh ý nghĩ độc ác về người tên Tả Phóng này.