KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ - Trang 379

Hiện tại ngẫm lại, một đoạn năm tháng như vậy tất cả đều đã qua đi,

sớm nên trôi vào dĩ vãng. Thật may mắn, bởi vì giờ phút này anh đã 'ôm'
được một người con gái, một bảo vật vô giá mà anh vừa tìm ra và nhận thức
được...

Phó Tự Hỉ thật sự không ngủ sâu lắm, chỉ chợp mắt một chút liền tỉnh.

Khi thức dậy mơ mơ hồ hồ không xác định được phương hướng, càng gắt
gao ôm chặt cổ Hạ Khuynh, lầu bầu "Đại Hùng Bảo Bảo..."

Hạ Khuynh vừa giận vừa tức cười nói: "Phó Tự Hỉ, lau sạch nước

miếng cho anh, ướt bẩn cả áo anh rồi đây này!"

"Ách?" Phó Tự Hỉ ngây người vài giây, rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhìn

xuống áo của anh ướt đẫm một mảng, xấu hổ đến nói không nên lời, vội
vàng giúp anh chà lau.

"Hạ Khuynh... em xin lỗi..."

"Em là heo à? Trước kia như thế nào anh lại không phát hiện ra tướng

ngủ của em xấu như vậy!"

"... em... không biết..." Càng nói càng hổ thẹn.

Trái lại, Hạ Khuynh lúc này lại an ủi: "Chắc là vì tư thế nằm úp sấp nên

em không khép miệng lại được."

Cô nàng xấu hổ không thôi, khẽ thì thầm vào tai anh: "Xin lỗi, Hạ

Khuynh, khi trở về để em giúp anh giặt sạch quần áo..."

Anh cười khẩy: "Sau đó giặt đến nhăn nhúm xong rồi lại vứt đi à?”

Cô nghe vậy lại nhớ đến một màn mình giặt đến hư chiếc váy anh mua

cho mình, tâm tình lại càng hoang mang rối loạn: "Em cam đoan lần này sẽ
không giặt hư nữa đâu..."

Nghe được thanh âm cô sắp khóc, Hạ Khuynh lại phải dỗ dành:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.