"Được, vậy em ra trước đi, chốc nữa anh sẽ ra."
"Vâng."
...
Phó Tự Hỉ đi ra sân, ngồi xổm nhìn cái chuồng gà, tay chống cằm nhìn
chăm chú vào bọn gà đi đi lại lại trong sân.
Có gà mẹ, còn có rất nhiều rất nhiều gà con nữa, đáng yêu quá!
"Ai? Kẻ nào dám vào nhà ông ăn trộm gà!!!"
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên làm cô giật mình hoảng sợ, suýt
chút nữa ngã chổng vó.
Thật vất vả ổn định thân mình, cô kích động đứng lên, nhìn lại, liền thấy
một ông lão đang tức giận trừng mắt với cô.
Cô vội vàng xua tay giải thích.
"Ông ơi, cháu... cháu không có ăn trộm gà, cháu chỉ muốn xem bọn
chúng một chút thôi!"
"Gà mà cũng chưa nhìn thấy qua sao, con bé nhà quê!"
Ông lão thầm đánh giá cô một chút, liếc mắt một cái liền nhìn ra quần
áo trên người cô mặc cũng là loại xa xỉ đắt tiền.
Cô cúi đầu thừa nhận: "Cháu chưa bao giờ được nhìn thấy gà."
"Con bé quê mùa!"
Cô càng ủy khuất cúi đầu, cúi đầu hỏi:
"Ông ơi, tất cả gà ở đây đều là của ông sao?"
"Vớ vẩn!"