KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ - Trang 87

Phó Tự Hỉ lúc này đột nhiên "Aaa…." kêu lên một tiếng —— thật là

ngứa ngáy. Cô sợ nhất người khác chạm vào thắt lưng, vừa buồn vừa khó
chịu. Hạ Khuynh nghe được tiếng rên của cô lại càng hưng phấn, ngẩng đầu
nhìn cô, lại nhéo thêm vài cái: "Ngoan nào, Phó Tự Hỉ, đừng khóc, kêu lên
lớn tiếng một chút cho tôi nghe nào."

Cô lắc mông trốn khỏi ma trảo của hắn, miệng không ngừng la oai oái.

"Em thật là ngoan!" Hắn nhớ đến bộ dáng lúc cô cười với hắn làm hắn

không khống chế được, hiện giờ lại nhìn thấy cô đáng thương vừa la vừa
khóc cũng khiến hắn nổi lên ý nghĩ xấu xa, thật càng muốn khi dễ cô.

Hắn buông thắt lưng của cô ra, hai tay ra sức miết đôi gò núi xoa nắn

tạo ra đường rãnh sâu hun hút mê người. Hắn dời thân, cầm lấy tiểu phúc

(cái ấy)

áp vào giữa rãnh ngực cô nhẹ nhàng dỗ nàng: "Em ngoan ngoãn

nghe lời thì tôi sẽ dịu dàng một chút. Em mà còn nháo lên nữa thì tôi sẽ
cùng nháo với em."

Phó Tự Hỉ bị hắn mơn trớn cơ thể mềm nhũng ra không còn sức lực, lại

ngơ ngác nhìn xuống hạ thân của hắn, vừa sợ vừa ngạc nhiên.

Tại sao lại không giống với khi nãy.

Vì sao... chỉ trong thời gian ngắn mà nó vụt lớn nhanh như vậy…

Huhu... Hạ Khuynh đúng là con quái vật!

Cô hoảng sợ lại càng òa khóc to hơn, nước mắt thi nhau trào ra mãnh

liệt. Hạ Khuynh nhìn thấy bộ dáng cô càng khóc đáng thương hắn càng
hưng phấn.

"Phó Tự Hỉ, thế nào em cũng phải cho tôi thoải mái một lần."

Cô cảm thấy hắn đang nằm đè lên người mình thật giống một con dã thú

đói khát, gắt gao muốn ăn thịt còn nhai luôn cả xương của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.