KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ - Trang 89

Nhưng hắn lại cứ bị Phó Tự Hỉ khơi mào dục vọng, vài lần còn xém

chút không kiềm chế được. Thật sự hắn không muốn chạm vào cô. Vì nếu
Phó Tự Nhạc phát hiện ra chắc chắn sẽ không bỏ qua hắn, hắn không muốn
phải chịu trách nhiệm với Phó Tự Hỉ.

Chuyện xảy ra đêm nay có lẽ là do hắn uống quá nhiều rượu nên không

nhẫn nhịn được. Cũng may là cơ thể cô hiện tại không tiện. Phó Tự Hỉ đợi
cho Hạ Khuynh rời khỏi thân mình, liền chạy đến ôm chặt Đại Hùng, vùi
mặt vào nó òa khóc lên.

Hạ Khuynh cầm lấy khăn tay bước qua giúp cô lau sạch sẽ. Cô gắt gao

ôm lấy cố chấp không chịu ngẩng đầu.

"Phó Tự Hỉ." Hạ Khuynh nhẹ giọng, "Nó dính lên khắp nơi bẩn lắm, để

tôi giúp em lau."

Cô không nhúc nhích. Hạ Khuynh lấy tay túm Đại Hùng, cô bên kia

nắm chặt cái đầu nó kéo lại không buông, con gấu vốn đã rất cũ bị hai
người giằng kéo một lúc bị rách toạt ra, đầu một nơi thân một nơi.

Cô kích động ngẩng đầu, giận dữ cắn môi, nước mắt rơi xuống còn

nhiều hơn so với lúc nãy, chỉ có điều là bây giờ những giọt nước mắt ấy rơi
trong lặng lẽ không hề phát ra tiếng.

Hạ Khuynh đã từng nhìn thấy cô khóc rất nhiều lần, ngay cả lúc vừa rồi,

nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, trong ánh mắt tràn ngập bi thương
trầm trọng.

Hắn chợt chột dạ, lấy tay khẽ lau nước mắt trên mặt cô. "Ngoan, đừng

khóc nữa, nó có thể khâu lại được mà."

Phó Tự Hỉ cúi đầu nhìn Đại Hùng, môi dưới bị cắn đến nát, nước mắt

vẫn tuôn không ngừng. Hạ Khuynh thấy cô như vậy đau lòng muốn chết.
"Phó Tự Hỉ, đừng khóc, em muốn làm sao mới ngừng khóc đây, tôi nghe lời
em..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.