KHUYNH TÀN ĐỊA TẪN - Trang 61

“ Ân. Đi đi.”

Không nói 1 lời, Ám liền biến mất trong không khí. Hiên Viên Ngạo

Thiên ngồi trên long kỉ, dựa vào mệt mỏi. 3 năm nay hắn vẫn cho tìm tông
tích đứa nhỏ kia, nhưng cũng giống như mò kim đáy bể, không thể tìm thấy.
Không biết có phải không có được thì càng khát khao, càng muốn bắt được
không, mà ba năm nay, hình ảnh của đứa bé đó luôn tràn ngập, ám ảnh lấy
Hiên Viên Ngạo Thiên, không thể quên đi.

“ Phong nhi, ngươi bao giờ mới rơi vào tay phụ hoàng đây.”

~~~~~ [ O.o ] ~~~~~~~

Lưu Diệp Phong rùng minh, hôm nay trời lạnh quá hay sao a. Tự dưng

lạnh hết xương sống. Đang ngồi trong nhà ăn bánh cá nóng thì một con bồ
câu bay vào đậu ngay cửa sổ. Lưu Diệp Phong nhìn là nhận ra ngay bồ câu
nhà ai. Cầm lấy chân bồ câu, giật lấy phong thư. Đọc xong sắc mặt sa sầm.
Hắn hô lớn

“ Nhược nhi, vào đây mang con bồ câu này đi hầm đi.”

Lý Nhược chạy vào, thấy trên tay thiếu gia là con bồ câu béo mập tròn

quay, lại ngước nhìn thiếu gia, biết ngay con bồ câu xấu số kia là của ai.
Tiếp nhận lấy bồ câu, Lý Nhược xoay người đến nhà bếp.

“ Viết thư gửi cho tên giáo chủ ma giáo chết tiệt kia, một lần nữa gửi thư

gọi ta nương tử thì cứ chuẩn bị đi hỏi thăm diêm vương đi.”

Tức giận đùng đùng, Lưu Diệp Phong xâu xé cái bánh cá. Mùa đông thật

chán, không có người cho hắn trêu trọc. Trước kia khi buồn, hắn thường
đến nhà Hàn Tự Thiên chơi, chọc cái mặt quan tài đỏ bừng thì trong lòng
khoái trá. Tên Hàn Tự Thiên mặt lạnh đó chẳng qua không biết phải biểu
hiện cảm xúc thế nào nên cứ đeo cái mặt y như mặt mo. Nhưng chỉ cần trêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.