KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1009

Tiếu Khuynh Vũ nhìn lão trân trân, những đầu ngón tay bấu chặt luân y

kia đã tái nhợt. Khuôn mặt đang cố thể hiện biểu cảm bàng quan, cách xa
ngàn dặm ấy càng khiến người ta nhói tim bởi cảm nhận rõ ràng sự ẩn nhẫn
cùng nỗi đau cùng cực, đôi môi kiên cường mím chặt, nhợt nhạt tựa cánh
hoa run run trong giá rét.

Một Tiếu Khuynh Vũ như thế, khiến người dấy lên một thứ khoái cảm

tột độ của báo thù!

“Không sai, chính trẫm, mỗi ngày một chén an thai đại bổ, nói cho đúng

là độc dược mạn tính, tự tay đút cho mẫu hậu đang hoài thai không hề
phòng bị của ngươi. Là trẫm, phế đi chân ngươi!”

Trong tâm, băng giá bủa vây. Y nghe giọng mình đang hỏi: “Lão nói…

cái gì?”

“Nếu để cho Tiếu hoàng hậu của ngươi sinh ra một Thái tử điện hạ lành

mạnh vẹn toàn, trẫm làm sao có thể lay động quyền thế địa vị của Tiếu gia
ở Đại Khánh? Huống chi, ai biết ngươi có phải là con ruột của trẫm hay
không.”

Nguyên nhân thì ra là vậy! Lão thà hủy đi mình!

Trong đầu ong ong, nghe rất rõ tiếng đứt đoạn của dây đàn bị kéo căng

cực độ!

Đến gần là có thể thấy rõ, đôi môi mỏng manh tựa cánh hoa không chút

sắc máu đã không thể ức chế được mà khẽ run lên. Chếch lên trên, đôi đồng
tử xưa nay luôn sắc bén lợi hại mà trong sáng trữ định đã mơ hồ nhòa đi vì
lệ quang rơm rớm.

Nhưng cho dù lệ thủy đã ngập đầy tròng mắt, Tiếu Khuynh Vũ thủy

chung vẫn quật cường không để một giọt nào trào ra, tấm lưng thẳng tắp
càng thêm ưỡn cao ngạo nghễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.