KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1026

“Có gì phải sợ?” – Bình thản tự nhiên như khí trời, Vô Song công tử đáp

lại, “Tùng lộ nhân sinh, triêu hoa tịch thệ (2), thiên địa vạn vật có gì là
trường cửu bất diệt? Con người chung quy vẫn phải chết thôi.”

“Vậy thì, Bổn hầu cũng sẽ đi theo Khuynh Vũ!” – Hắn nói không chút

do dự, phảng phất như đó là chuyện bình thường đến không thể bình
thường hơn nữa. Ngưng mắt ngắm nhìn khuôn mặt tựa tuyết băng, sắc diện
Phương Quân Càn càng ôn nhu tha thiết.

Tiếu Khuynh Vũ ngồi ở đó, ngẩng đầu nhìn lại hắn, đôi đồng tử trong

suốt mỹ lệ khẽ chuyển động, thoáng chút lộ ra vẻ nhàn nhạt xa xôi: “Ta chỉ
muốn ở một mình an an tĩnh tĩnh… ngươi bớt đến quấy rầy ta đi…”

“Khuynh Vũ nói không thật lòng…” – Hắn nhìn y cười tà, “Nếu bỏ

Khuynh Vũ một mình một bóng ở nơi không có Phương Quân Càn,
Khuynh Vũ sẽ cảm thấy lạnh lẽo và tịch mịch lắm đó.”

Có lẽ là, hắn nói rất đúng.

Khuôn mặt của Tiếu Khuynh Vũ tái nhợt gần như trong suốt, ngước mắt

nhìn lên nam tử hồng y rực lửa trước mắt, nhìn thật sâu.

Nhãn thần ôn nhu mà tịch mịch… Trong cõi hồng trần này mà thiếu

vắng ngươi, Tiếu Khuynh Vũ thật tịch liêu biết bao nhiêu…

Hắn chìm đắm trong sóng mắt của Vô Song, hốt nhiên có chút tình mê ý

loạn. Nắm lấy cổ tay y bên dưới tay áo rộng trắng như tuyết, bàn tay mảnh
mai ưu mỹ, chỉ cốt phân minh.

Phương tiểu hầu gia chăm chăm nhìn sâu vào mắt y, trên mặt bày ra biểu

tình như một tiểu hài tử cố chấp rất thành thực: “Khuynh Vũ có yêu ta
không? Có bằng lòng cả đời luôn ở bên cạnh ta không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.