KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1087

Lúc này đã quá Ngọ.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong căn phòng thanh tịnh nhã

trí, yên lặng sưởi ấm cả phòng.

Vô Song trầm mặc ngồi trước thư án.

Dương quang hắt lên làn da trắng mịn tựa tuyết đầu mùa, dưới ánh sáng,

da thịt mỏng manh càng thêm tái nhợt trong suốt, lạnh như băng.

“Công tử, hôm nay trời trong nắng đẹp, con đưa người ra phơi nắng

nhé!” – Trương Tẫn Nhai mang nước vừa thế trà đổ đi, ló ra vẻ mặt tươi
cười hớn hở.

Công tử Vô Song lặng lẽ ẩn mình vào nơi ánh sáng mặt trời không chiếu

đến, miễn cưỡng mỉm cười với cậu: “Công tử cảm thấy hơi mệt, muốn ngồi
một mình trong chốc lát.”

Nhìn thần thái công tử uể oải héo hon, Trương Tẫn Nhai chợt hiểu:

“Công tử nói dối!”

“Hửm?” – Vô Song công tử khe khẽ nhíu mày.

Trương tiểu bằng hữu hít sâu một hơi lấy dũng khí: “Công tử chẳng phải

nói rời khỏi Hoàng cung là để tịnh dưỡng thân thể tốt hơn sao? Vậy sao lúc
này công tử chẳng có chút nào giống như đang yên tâm dưỡng bệnh hết?
Cái gì non xanh nước biếc là dưỡng thân tốt nhất chứ. Tẫn Nhai chỉ thấy
trước đây còn có Tiểu hầu gia ngày ngày ép buộc công tử đúng giờ uống
thuốc, lo lắng trông nom từng chút cho công tử sớm nghỉ ngơi. Bây giờ
không có Tiểu hầu gia bên cạnh chăm sóc công tử, người dưới chúng con
không dám trái ý, công tử lại được dịp hành hạ đày đọa bản thân, tự hủy
chính mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.