KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1217

Thật hết chỗ nói… Phương đồng học à Phương đồng học, dù là sự thật đi

chăng nữa, ngươi cũng không nên nói huỵch toẹt ra thế chứ?

Mà nếu có nói ra, ngươi cũng nên khôn ngoan chọn chỗ nào ít người lai

vãng một chút chứ?

Nhìn đi, đứng giữa quán rượu bao nhiêu là người – Nào là thương nhân,

hiệp khách, sai nha, còn có chưởng quầy, tiểu nhị - Ai nấy đều ngây đơ ra
trân trân nhìn về phía hai người đứng ngay chính giữa đại sảnh.

Sắc mặt Tiếu Khuynh Vũ biến đổi liên tục. Nhưng chỉ cần nhìn vòng kim

tuyến vàng óng quấn quanh bàn tay y nhúc nhích, Phương đồng học của
chúng ta đã đủ cảm nhận được sát khí mãnh liệt sắp sửa ập xuống đầu
mình.

Hoàn Vũ đế than thầm trong bụng, thôi xong: còn không mau dập lửa, có

khi chưa kịp tới Bát Phương thành, mình đã kịp ghi danh thiên cổ vĩnh viễn
lưu truyền mất rồi.

Vội vội vàng vàng thay nước trà mới rót ra đưa đến tận môi Tiếu

Khuynh Vũ, dỗ dành xoa dịu: “Khuynh Vũ ta sai rồi ta sai rồi, uống chung
trà bớt giận nha, nha… Ấy ấy, Khuynh Vũ… chờ ta với!!” Bỏ lại tiền trà,
Hoàn Vũ đế ba chân bốn cẳng vọt theo cấp tốc.

Tiếu Khuynh Vũ thẳng lưng đi một nước đến chuồng ngựa, bạch mã

trông thấy chủ nhân không khỏi hưng phấn thở phì phì, móng cào cào trên
mặt đất.

“Khuynh Vũ!” – Phương đồng học theo đuôi đến nơi, không thèm đợi

hắn đến gần hắc câu yêu quý của mình, Vô Song công tử đã tao nhã vung
tay, lập tức một nắm Nguyệt Hồn đinh vèo vèo phi như điện chớp về phía
Phương Quân Càn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.