KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1271

Nếu như, thời gian có thể quay ngược trở lại, Trương Tẫn Nhai nhất định

sẽ ngoan ngoãn nghe lời công tử, không làm cho người phải nổi giận,
không hại cho người phải thương tâm, sẽ làm mọi cách để người được vui
vẻ, cao hứng, hài lòng.

Tẫn Nhai nhất định sẽ siêng năng nỗ lực, làm cho công tử cảm thấy tự

hào, sẽ không đợi đến lúc công tử thúc ép mới uể oải lật ra vài trang sách
ngâm nga lấy lệ.

Mà, khi Tẫn Nhai tề danh thiên hạ, nườm nượp người theo, đáng để cho

công tử vì mình mà kiêu hãnh, mà vui mừng, mà hởi lòng hởi dạ, thì người,
đã sớm không còn trên đời nữa.

Người vĩnh viễn không được nhìn thấy ngày Tẫn Nhai thành tài.

Suốt đời đeo đẳng mình, chính là sự day dứt cùng hối hận, không tài nào

gột rửa được.

Con người, chung quy đều giống nhau. Sau khi đã đánh mất điều gì, mới

thấm thía dày vò bản thân, nếu biết như vậy, thà rằng không làm.

Nhưng mà, thời gian có bao giờ trôi ngược.

Con người, có bao giờ biết được tương lai.

“Công tử, Bệ hạ sao rồi?” – Lý Sinh Hổ nhíu mày lo lắng hỏi.

Vô Song công tử vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh điềm nhiên: “Dư độc

của Bệ hạ vẫn chưa đẩy ra hết, độc tính phát tác nên mới hôn mê bất tỉnh.
Tiếu mỗ vừa sắc thuốc vừa châm cứu để chữa trị tận gốc cho Bệ hạ, tin
rằng không bao lâu nữa người sẽ tỉnh lại.”

“Công tử đã nói như vậy, mạt tướng vô cùng yên tâm! Thích quân sư nhờ

lão Lý chuyển lời, bảo rằng thời gian này đã phải liên lụy làm khổ công tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.