KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1317

“Bệ hạ, người muốn làm gì vậy?”

Thị vệ trợn mắt nhìn Hoàng thượng nhà mình bế xốc công tử Vô Song

còn đang hôn mê chưa tỉnh trong lòng xăm xăm bước đi, không kịp ngăn
lại, cũng chỉ còn biết trơ ra nhìn hắn nhảy phốc lên lưng ngựa, con ngựa
đen tuyền hí dài sảng khoái, nhún mình lao vút đi, nháy mắt đã không còn
thấy bóng dáng.

Nghĩ đến việc y sắp được thấy lại ánh sáng, Phương Quân Càn không

kềm chế nổi tâm trạng kích động, loại tâm trạng so với một đứa trẻ được
thỏa sức chạy nhảy dạo chơi cùng chúng bạn cũng không khác nhau là mấy,
trong sự kích động lại còn có chờ mong, có hy vọng, có hào hứng muốn ôm
cả đất trời.

Đến khi, dược hiệu trên người Tiếu Khuynh Vũ hết tác dụng, dần dần hồi

tỉnh.

Đã nghe làn hương thơm ngát của hoa đào lãng đãng vây quanh.

Không khí lành lạnh, đào hương nồng nàn, giăng giăng lan tỏa ngập núi

ngập đồng, thấu tận tâm can phế phủ.

Một vòng ôm nhẹ nhàng từ sau lưng, che kín lấy đôi ngươi, áp sát đôi gò

má, vòng tay cũng ấm áp như thân nhiệt, dịu dàng vây quanh, khiến người
ta nảy sinh một cảm giác yên tâm, mà cũng mong manh mềm yếu.

“Khuynh Vũ…” – Bên tai y, mơ màng tiếng gọi yêu thương.

Sau đó, vòng ôm chậm rãi buông lỏng.

Tiếu Khuynh Vũ có chút ngỡ ngàng, đôi mắt mở to.

Rốt cuộc, cũng nhìn thấy thật rõ ràng cảnh đẹp trước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.