Khuôn mặt lầm lì của anh có vài phần khó làm cho người ta hình dung
được là mệt mỏi hay chịu đựng.
Nhìn người trước mắt, trên gương mặt anh ta thoáng xuất hiện một tia
kinh ngạc, song trong nháy mắt liền biến đổi thành biểu cảm khác lạ khó có
thể diễn tả bằng lời.
“Hắc Tử, sao thế, là tôi đây mà! Tôi Phương Quân Thiên đây mà!”
Biểu cảm phức tạp rất nhanh trở lại bình tĩnh.
Trên gương mặt đen đúa không hiện ra bất kỳ biểu cảm nào nữa, chỉ thản
nhiên cúi xuống ghé vai vác chiếc bao tải lên, sải bước đi ngang qua người
nọ.
Vẻ mặt tươi cười mừng rỡ của Phương Quân Càn lập tức vụt tắt.
Bạn thân trong thiên hạ có bốn dạng tạo thành: thứ nhất cùng nhau lớn
lên, thứ hai cùng nhau hoạn nạn, thứ ba cùng nhau đàng điếm, thứ bốn cùng
nhau làm bậy.
Phương Quân Càn cùng Hắc Tử thuộc dạng thứ hai.
Người thanh niên xuất thân nông gia quê mùa cục mịch, chất phác đôn
hậu đó đã từng cõng Phương Quân Càn máu chảy không ngừng do trúng
đạn chạy băng băng suốt hai mươi dặm, một phen lôi hắn từ Quỷ Môn
Quan trở về.
Này là thứ tính mạng tri giao thiết lập từ trong mưa bom bão đạn.
Phương Quân Càn chặn trước mặt Hắc Tử:
“Hắc Tử, anh không phải vẫn ở Nam thống quân à? Tại sao lại ở đây?”