KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 311

Phương Quân Càn ở sau lưng y nói khẽ, ngữ âm ôn nhu nhẹ nhàng: “Đó

là quà tặng của ta…”

Để kiến tạo tiểu lâu này, có trời biết Phương Quân Càn đã phải tốn bao

nhiêu thời gian cùng công sức…

Tiến vào bên trong, Tiếu Khuynh Vũ càng trở nên ngây dại, choáng ngợp

hết lần này đến lần khác – Quả thật vô cùng giống! Từ khung cửa sổ với
bồn hoa theo phong cách cổ xưa, đến cây cổ cầm đặt trang trọng trên bệ,
trướng lụa mềm mại buông rủ hờ hững trên trường kỷ, thậm chí, có cả một
kệ chất đầy sách vở, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp theo từng thể loại khác
nhau, Vô Song tiện tay rút bừa một quyển, không ngờ là quyển ‘Hãn thanh
binh sách’ mình đang đọc dở…

“Năm hết Tết đến, ai nấy đều được về nhà mừng năm mới, sum họp gia

đình… Bổn hầu đã không thể về kinh, lại còn phiền hà đến Khuynh Vũ vì
giúp ta mà phải ở lại Bát Phương Thành, có nhà mà không thể về được!”

Bản năng Tiếu Khuynh Vũ một mực chống cự, tránh né cuộc nói chuyện,

thanh âm y cố gắng tỏ ra lạnh nhạt, cứng rắn: “Ta không có nhà. Bất luận
dừng chân ở nơi đâu, ta cũng mãi chỉ là khách qua đường.”

“Vậy thì hôm nay, ta sẽ làm cho huynh có nhà!” – Phương Quân Càn

không để cho y nói dứt, ngay lập tức ngắt lời.

Bạch y thiếu niên đưa lưng về phía Phương Quân Càn, bởi vậy y không

thể thấy được biểu cảm lúc ấy trên gương mặt của hắn, chỉ nghe thanh âm
vọng đến, ôn nhu tha thiết nhưng chất chứa biết bao cay đắng xót xa…

“Có lẽ đối với Khuynh Vũ, tiểu viện ở Bát Phương Thành chẳng đáng là

chi. Nhưng đối với bổn hầu mà nói, nơi này, cũng như là nhà của bổn hầu
vậy…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.