KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 57

Rèm kiệu được bàn tay tinh tế mềm mại kia vén cao lên một chút nữa.

Bên trong kiệu, trên tọa ỷ (8) phủ toàn nhung trắng, một thiếu niên vận

triều phục thuần bạch thêu hoa văn ly vẫn (9) ngồi nghiêm trang ở đó.

Thiếu niên ngồi đó, thanh tĩnh, tịch mịch, thinh lặng, trầm mặc, tựa hồ

bất biến như giang sơn tuế nguyệt, ung dung lãnh đạm, trong quan phục
hoa quý kia toát ra vẻ phong tĩnh ôn điềm, nhưng trong cái khí chất cao quý
tựa trời ấy cũng ẩn tàng một loại sát khí lạnh lùng.

Lâm thừa tướng mỉm cười: “Quả nhiên là công tử!”, đoạn quay sang

quắc mắt bọn thị vệ: “Còn không mau phóng hành?”. Thừa tướng đã ra
lệnh, còn ai dám ngăn trở!

Thiếu niên trong kiệu khẽ cúi người: “Đa tạ Lâm thừa tướng!”. Những

ngón tay trắng muốt khẽ phất nhẹ, động tác như liễu rủ hoa bay, rèm kiệu
lại buông kín.

Khởi kiệu, tiến vào trong.

Những người ở lại dõi mắt trông theo cỗ kiệu vừa rời đi. Thị vệ trưởng

chăm chú nhìn theo bóng kiệu đi xuyên qua hành lang, cho đến khi khuất
dạng ở một lối rẽ.

Một lúc lâu sau mới định thần lại, mỗi người đều phát hiện vẻ mặt rất

khó miêu tả của những người xung quanh mình. Dù rất cố gắng cũng không
thể xua đuổi ấn tượng vừa rồi được, có muốn quên đi càng không thể, mãi
mãi đến cuối đời.

“Thừa tướng, không biết vị công tử vừa rồi là…?” – Thị vệ trưởng cũng

không biết phải dùng xưng vị gì để gọi, đành gọi như vậy. Lâm thừa tướng
cười: “Trong thiên hạ, người có khả năng khiến lão phu gọi hai tiếng ‘công
tử’, thì có thể là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.