KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 690

“Truyền thuyết kể rằng: trên trần gian có hai gốc đào trăm năm, một nơi

phương nam, một nơi đất bắc cùng dõi mắt về nhau trông ngóng. Phía bắc,
chính là gốc đào ven sông Xí Thủy. Nghe nói hình như, đào thụ phía nam
nằm cheo leo trên dốc núi nào đó ở ngoại vi Hoàng thành…”

Hắn mỉm cười: “Khuynh Vũ, nói thử xem có phải đào thụ trước mắt

chúng ta đây không?”

Tiếu Khuynh Vũ không đáp lại, chỉ lặng yên, say sưa ngắm nhìn, gần

như chìm trong trầm tư mặc tưởng trước mỹ cảnh sơn nhai.

Hoa đào, cỏ xanh, biển mây, trời biếc…

Vụt lướt qua đầu, buột miệng: “Tụ Thủ Nhai…”

Trên gương mặt thanh khiết thoát tục của Tiếu Khuynh Vũ bỗng hé một

nụ cười dịu dàng.

Nụ cười trong sáng như minh nguyệt, ấm áp tựa thái dương lập tức khiến

cho Phương tiểu hầu gia chấn động thần hồn, như mê như mị, như ngẩn
như ngơ. Đến nỗi, không nghe rõ y vừa nói gì…

Chỉ thẫn thờ ngắm nhìn…

Tiếu Khuynh Vũ lặp lại một lần nữa: “Nơi này, gọi là Tụ Thủ Nhai đi!”

Tụ Thủ Nhai – Buông tay bỏ giang sơn, ngồi yên nhìn thiên hạ.

Vô Song công tử trong lúc vô tình đã đem sự mâu thuẫn cực điểm giữa

một bên là lý tưởng hoàn mỹ, bên kia là hiện thực tàn khốc gói gọn trong
một câu ngắn gọn mà hàm súc đến tận cùng.

Nhân sinh tại thế, thiên ý trêu ngươi, thiên gia chẳng chiều lòng người…

Y kích luân y đến bên sườn dốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.