KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 807

Tỷ như trận sốt nho nhỏ này, nếu là người thường, chỉ cần bảy, tám ngày

là khỏi bệnh, nhưng đối với cơ thể y thì đó là sự tra tấn suốt một tháng
ròng.

Bởi vì biết rõ thể chất không bằng người khác, cho nên Tiếu Khuynh Vũ

rất biết quý trọng cơ thể mình, tận dụng mọi khả năng để tránh tổn thương
hoặc bệnh tật có cơ hội phát sinh.

Kỳ thực, kể từ sau năm mười lăm tuổi học hành thành tựu, trở về Đại

Khánh đương chức Hữu thừa tướng đến nay, đích xác chưa bao giờ để
mình bị thương, cũng như để bệnh tật có cơ hội xâm hại mình.

Ngày nọ, dương quang rạng rỡ, tỏa chiếu muôn nơi, bệnh tình của Tiếu

Khuynh Vũ nhìn chung cũng đã có chút khởi sắc. Phương Quân Càn nhân
cơ hội liền giúp đẩy luân y ra ngoài khoảnh sân nhỏ phơi nắng.

Ngày xuân ấm áp, ánh dương chiếu soi, nhẹ nhàng phủ lên thân người,

mang đến cảm giác thư thái thoải mái, êm ả bình yên khiến con người có
chút uể oải, mơ màng buồn ngủ.

“Phương Quân Càn, vì sao lại án binh bất động? Thời cơ tốt như vậy

không phải dễ có, huynh lại khoanh tay đứng nhìn, không nghĩ rằng quá
đáng tiếc hay sao?”

Tiểu hầu gia đương thiu thiu bỗng giật mình mở mắt dậy, nhận ra câu hỏi

vừa rồi đúng là phát ra từ trong luân y của công tử Vô Song.

Nắng rực rỡ rọi lên làm bừng sáng gương mặt trắng nõn tuyết bạch của

Tiếu Khuynh Vũ, gây cho Phương Quân Càn một ảo giác nhất thời, rằng
chỉ trong một khoảnh khắc nữa thôi, người ấy sẽ tan biến vào trong ánh
dương quang lộng lẫy chói lóa kia mất.

“Có thật Khuynh Vũ sẽ vui mừng nguyện ý thấy bổn hầu xuất binh tiêu

diệt Đại Khánh không?” – Những tia phức tạp lóe ra phủ lên đôi mắt hắn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.