KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 818

nhã tôn quý của y, làm hiện lên một cảnh tượng tuyệt trần diễm lệ, thanh
khiết không chút tỳ vết, động phách kinh tâm.

Lao Thúc cung kính bẩm báo: “Công tử, mật thám trinh sát địch tình từ

kinh đô đã trở về!”

Vô Song công tử nhẹ nhàng để quyển sách xuống.

“Công tử…” – Mật thám vừa vượt qua thập tử nhất sinh, đào thoát khỏi

vòng vây của địch trở về, mắt nhuốm phong trần, thần sắc nhợt nhạt, thân
thể héo hắt kiệt quệ.

Hướng về phía bạch y công tử đang an tĩnh ngồi dưới ánh nến, người đó

bắt đầu kể, kể tất cả những gì mình đã nghe đã thấy, đã từng trải qua, đã bị
ám ảnh, kể mãi kể mãi, giọng điệu ban đầu còn khàn khàn trầm thấp, càng
lúc càng đau đớn bi thương, rồi nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất ngang
tàng bất khuất không tiếc tính mạng ấy cũng không nhẫn nhịn được nữa,
thất thanh khóc rống!

Hắn nói binh tướng Uy Nô đem trẻ con vừa tròn tháng ra mổ bụng để

mua vui, hắn nói vô số nam phụ lão ấu bị đưa đi chôn sống, hắn nói những
dòng sông trước kia nước trong ngăn ngắt nay đã ngầu đục vì huyết tinh, vì
xác chết, không biết bao nhiêu mà kể những thi thể trôi lềnh bềnh trên mặt
nước, lâu ngày phân hủy trương phình, mùi hôi thối lan ra khắp chốn khiến
không khí chỉ tràn ngập một thứ mùi tanh tưởi lợm giọng, chết chóc…

“Công tử, công tử! Thê thảm, thê thảm lắm! Bọn chúng nào phải người,

bọn chúng là cầm thú!”

Lao Thúc lặng lẽ đưa viên mật thám trung thành đã ngất lịm vì kích động

ra ngoài. Khi ông trở lại, liền phát hiện luân y của Tiếu Khuynh Vũ đã di
chuyển đến bên cửa sổ thư phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.