KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 834

Trên nền đất, tuyết y buông lơi, bên gối, ngọc quan rời tóc, suối tóc dài

đen nhánh mượt mà như tơ mịn đổ xuống đôi vai.

Nến hồng run run lay động, dịu dàng soi sáng một cảnh xuân.

Đột nhiên năm ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy tay của hắn, đôi má

Tiếu Khuynh Vũ ửng hồng tuyệt diễm, cắn nhẹ đôi môi tươi nõn mỏng
manh. Trong đôi ngươi quyến rũ mê tình vừa có chút xấu hổ, ủy khuất, vừa
có bối rối bất an, không biết phải làm sao…

“Đừng nhìn!”

Biết người ấy lúc này đang cảm thấy khó khăn cùng lúng túng, Phương

Quân Càn nhẹ nhàng nắm lại thật chặt tay y, yêu thương ghé môi hôn
xuống: “Được!”

Một lực đạo rất tinh tế từ đầu ngón tay phóng xẹt qua không khí.

Ngọn nến chập chờn liền ‘xoẹt’ một tiếng tắt phụt, làn khói xanh mỏng

manh cất mình uốn lượn xoay tròn, rồi dần phiêu tán vào không trung.

Bất thần bị bóng tối ập xuống, trong nháy mắt Vô Song bị choáng ngợp

làm mất đi tiêu cự. Đến khi hồi thần, mới phát giác làn môi đã hoàn toàn
được khóa chặt bằng hơi thở nóng bỏng của Phương Quân Càn…

Môi mải miết tìm nhau, cường liệt hôn sâu, mơn trớn ấm áp, vuốt ve rát

bỏng, mang theo một chút gì đó không rõ ràng, là bá đạo tham lam hay điên
cuồng chiếm hữu, gấp gáp công thành lược địa.

Đôi môi mang theo vô vàn dấu ấn chu du khắp châu thân, nửa là gắt gao

siết chặt, nửa là cắn mút mơn man, hồng ngận tựa muôn cánh đào hoa phi
thường tuyệt lệ nhẹ nhàng rơi xuống nền da thịt trắng nõn như mạt tuyết
đầu mùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.