KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 860

thúc không cần vì vậy mà lo lắng bất an, nghi thần nghi quỷ. Tiếu mỗ
không muốn trong lòng thúc có gì khúc mắc hay áy náy không yên.”

Nói xong câu này, Tiếu Khuynh Vũ tựa hồ có chút mệt mỏi. Y khẽ phất

tay: “Nói như vậy đủ rồi, thúc lui xuống đi.”

Lao Thúc ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú tuyệt thế nam tử có vẻ yếu đuối

hư nhược nhưng kiên định quật cường trước mắt, thành thật nói: “Công tử
là người mà cả đời lão nô kính trọng nhất, vĩnh viễn như vậy.”

“Công tử hãy sớm nghỉ ngơi, nghìn vạn lần phải bảo trọng thân thể.”

Lao Thúc lui ra khỏi trướng bồng.

Nghỉ ngơi ư, làm sao nghỉ ngơi được đây...

Tiếu Khuynh Vũ khép mắt nhập thần, mệt mỏi cùng âu lo đã sớm lan

khắp châu thân.

Y đương nhiên hiểu rằng, với hiện trạng thân thể của mình lúc này, nếu

thật sự muốn dốc hết tâm sức gắng gượng chống đỡ, chỉ e rằng cũng như
đèn cầy lắt lay trước gió, chỉ trong phút chốc sẽ tắt lịm.

Nhưng mà, với thế cục hiện tại, nếu không như vậy, loại sự tình này

chính mình làm sao chịu nổi?

Giang sơn Đại Khánh rộng lớn phồn vinh, san hà cẩm tú, giờ đây mù mịt

không biết đến ngày mai, bấp bênh như thuyền nan trong lũ xiết, ngả
nghiêng như cây mục giữa trời giông...

Phiêu diêu, lay lắt...

Và... chuyện tàn hại thân thể này... Thực không biết, còn có thể cầm cự

được bao lâu nữa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.