KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 877

tái mặt vì giận dữ, khóe môi run giật, cong lên thành một nụ cười âm trầm
hiểm độc, lộ ra hàm răng trắng nhởn của hổ báo sài lang, “Mang ra chém
cho ta!”

Tiếng van xin cầu khẩn tha mạng tuyệt vọng vọng lại từ cổng thành, rồi

chỉ trong một chớp mắt, hơn một trăm vạn đại quân đứng ken đặc trên bình
nguyên phía trước Cốc Gia thành rơi vào tình trạng lặng phắc như tờ.

Một tiếng âm u trầm đục lạnh lẽo vang lên, thanh âm thảm thiết kêu la

vụt tắt lịm, người quay mặt đi không dám nhìn, không cầm lòng được thở
hắt ra.

Tấm gương tày liếp nóng hổi trước mắt, tuyệt nhiên không ai dám chõ

mồm vào nói lung tung nữa. Dưới sự thống lĩnh của Mao Lợi Cố, đại quân
hàng ngũ tề chỉnh, ngay ngắn trật tự lẳng lặng tiến vào tòa thành vắng tanh.

Cũng có chút lo Cốc Gia thành không đủ chỗ chứa, đại quân đành phải

để lại ba mươi vạn trú đóng ở bên ngoài. (Thật ra nếu nghe nói trong thành
đủ chỗ có thể ở được, Mao Lợi Cố cũng sẽ không do dự đem toàn bộ lực
lượng vào thành.) *Mặc Mặc chú*

Sau khi đại quân vào trong thành, các đội trưởng dẫn dắt binh lính tản ra

mọi hướng, chuẩn bị kiếm củi, tìm chỗ khô ráo bằng phẳng nhắc nồi nấu
cơm.

Một tên lính sục vào vài nhà dân, lầm bầm chửi: “Thật là con bà nó xui

xẻo, nhà cửa cái gì mà lục tung mấy chỗ, một mẩu củi cũng...”

Hai chữ “... không có” hắn còn chưa kịp mở miệng nói nốt!

‘Véooo!!!’ Ánh sáng nhoáng lên trong tích tắc, chưa định thần đã thấy

một mũi tên dài xuyên thấu hắn từ lưng ra trước ngực bứt ra ngoài, kéo
theo một chuỗi máu đỏ tươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.