KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 990

Bạch y tuyền trắng tựa băng tuyết đầu mùa, hỏa phục rực đỏ như lửa

hồng bừng cháy.

Băng cùng hỏa sóng đôi, sinh cùng tử song hành! Đây chính là cảnh

tượng mỹ lệ nhất, mà cũng tàn khốc nhất thế gian!

Một đại điện bài trí phức tạp, sừng sững chín mươi chín con rồng uốn

lượn quanh thân cột trụ sơn son thiếp vàng, bước chân giẫm lên những bậc
tam cấp lát bằng bạch ngọc Hán triều, phảng phất như thân mình vừa trôi
vào cung quỳnh điện ngọc nơi tiên cảnh bồng lai. Không nơi nào không
điêu khắc tinh xảo, không nơi nào không óng ánh dát vàng, không nơi nào
không lộng lẫy trang nghiêm.

Nơi này không đâu khác hơn chính là đỉnh cao quyền lực của Đại Khánh,

đại diện cao nhất của Hoàng quyền – Hoàng cung.

Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng cũng đến đây.”

Ngữ điệu của Phương Quân Càn toát ra khí phách khao khát ôm trọn

hoàn vũ: “Giang sơn này, cũng đã đến lúc thay triều đổi ngôi rồi!”

Cất bước lên bậc tam cấp phía trước đại điện, Phương Quân Càn vừa

định đẩy cửa, chợt phát hiện người bên cạnh mình run lên rất nhẹ, rất khẽ,
hầu như không thể nhận ra.

Cúi đầu nhìn xuống, làn da Tiếu Khuynh Vũ dưới ánh mặt trời đã tái

nhợt đến trong suốt, thân người đơn bạc ẩn bên dưới trường sam tuyết bạch
dường như cũng trở nên hư ảo mông lung, bất cứ lúc nào cũng có thể theo
gió cuốn đi, tan mất.

Một bàn tay to lớn ấm áp vội phủ lên bàn tay lạnh lẽo tái xanh, trên

khuôn mặt Phương Quân Càn thoáng nụ cười nhẹ nhàng, nồng ấm tựa ngày
đông hửng nắng. Siết thật chặt bàn tay y, hắn lo sợ với ý nghĩ chỉ cần mình
buông tay ra, y sẽ tan biến mất vào hư không vô tận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.