KHUYNH TẪN TRIỀN MIÊN - Trang 1110

Tần Vô Song nhíu mày, đem bàn tay thon dài của mình tiến vào phía

dưới áo lông chồn tuyết trắng, bàn tay có chút lạnh lẽo đặt lên tay Vân
Khuynh, cùng y mười ngón nắm chặt, cùng nhau nhẹ nhàng đặt ở trên bụng
y, cảm thụ gân mạch nơi đó hơi nhảy lên, đáy lòng bọn họ tràn đầy cảm
động.

Đầu Vân Khuynh giật giật, dựa vào trên vai Tần Vô Song, hai người

chăm chú dựa sát vào nhau, lặng im cảm thụ nhất khắc yên lặng ấm áp này.

Sau khi rời đi Vân Khuynh, Tần Vô Song lúc nào cũng chờ đợi giờ khắc

này đến, hôm nay, rốt cục được như nguyện.

Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, vào lúc bọn họ dần như ngủ trong

sự trầm mặc này, có người đến gõ cửa.

Tần Vô Song chớp mắt mở ra hai mắt nói: “Tiến đến.”

Tần Vô Song vừa về nhà, đến nay cũng chưa về gian phòng của bọn họ,

lúc hắn rời đi, Vân Khuynh là ở trong phòng Tần Vô Phong.

“Ngô...”

Vân Khuynh có chút mệt mỏi rã rời nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, mở mắt,

cùng Tần Vô Song nhìn về phía bên ngoài.

Người đến là Tần Vô Phong.

Vừa nhìn thấy Tần Vô Phong, Vân Khuynh mệt mỏi lập tức bay sạch,

bắt đầu tỉnh táo lại.

Lần thứ hai trông thấy khuôn mặt tuấn tú khôi phục lạnh lùng ít có biểu

tình của Tần Vô Phong, Vân Khuynh nhẹ nhàng cúi đầu, cùng Tần Vô
Song gọi một tiếng đại ca.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.