KHUYNH TẪN TRIỀN MIÊN - Trang 1967

Vân Khuynh gật đầu, dẫn Tần Vô Phong bọn họ đi đến hành lang vừa

rồi, biết đâu lúc có nhiều người, y mới có thể thản nhiên đối mặt với Ngụy
Quang Hàn.

Hành lang dài dằng dặc nhìn không thấy đầu cùng đã không còn ai, Vân

Khuynh nhìn chậm rãi nhíu mày.

Nhìn phương hướng Ngụy Quang Hàn vừa đi, đang đi tới, đáy lòng y lại

bỗng nhiên đau xót, bỗng nhiên giống như hô hấp bị người bóp chặt.

Vân Khuynh vươn tay che ngực, khó chịu khó có thể khống chế thân thể

của mình.

Tần Vô Phong vẫn đi bên cạnh y lập tức phát hiện y không đúng, lo lắng

kề sát vào y: “Vân nhi, ngươi làm sao vậy???”

Hắn vươn tay đỡ lấy Vân Khuynh, sắc mặt Vân Khuynh tái nhợt, thân

thể hơi run, nhất khắc vừa rồi, trái tim bóp nghẹt một chút, rất khó chịu.

Nhưng đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau khi đi qua, toàn bộ

cảm giác liền biến mất, sau khi biến mất, trong đầu y, lại không hiểu sao
xuất hiện một con đường.

Vân Khuynh lắc đầu: “Không có việc gì, có lẽ đúng như các ngươi nói, ở

đây không thích hợp ở lâu...”

Nói xong, thân thể Vân Khuynh cứng đờ, dĩ nhiên giống như thân thể

của mình mất đi khống chế, dưới ánh mắt trợn mắt há mồm của Tần Vô
Phong mấy người, dưới chân y điểm nhẹ, giống như bay đi lao về một cái
phương hướng.

Tần Vô Phong mấy người kinh hãi: “Khuynh nhi.”

“Vân nhi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.