Bọn họ đều chạy tới.
Trên trán Vân Khuynh tràn đầy mồ hôi, thân thể phù phiếm lợi hại, y căn
bản là không khống chế được thân thể của mình, giống như bị một loại lực
hút đi, thân thể không bị khống chế theo lộ tuyến trong đầu y chạy như bay.
Vân Khuynh chạy phía trước, đuổi theo đằng sau là Tần gia tam huynh
đệ, chuẩn xác không gì sánh được tránh thoát các bộ phận then chốt, bọn họ
đi tới tầng sâu nhất của ‘Vô Gian luyện ngục’.
Vân Khuynh là người đến đầu tiên, lúc y đến, Ngụy Quang Hàn ngồi trên
một chiếc giường khắc băng lớn, tuyết trắng tản ra hàn ý.
Phía sau hắn, còn ngồi một nam tử bạch y như tuyết, sắc mặt nam tử kia
cứng ngắc đem hai tay đặt trên lưng Ngụy Quang Hàn, quanh thân hắn tản
ra vài phần khí tiêu điều, trong ánh mắt càng tiết lộ tịch liêu khắc cốt ghi
xương.
“Tiểu Hàn, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”
Tuyết y nam tử cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, nhận thấy được người ngoài
đến, hắn bỗng nhiên quay sang, sau đó Vân Khuynh liền thấy được khuôn
mặt thâm thúy anh tuấn điêu luyện sắc sảo.
Nam tử kia cũng thấy được Vân Khuynh, hắn nhấp hé môi, thanh âm
trầm thấp hàn lãnh mang theo vài phần giọng mỉa mai: “Lạc Minh???”
Vân Khuynh trừng lớn hai mắt, dưới chân kỳ thực từ lúc trước khi chính
y phản ứng đến cũng đã đi về phía hai người, ánh mắt y như kiếm, thẳng
tắp nhìn tuyết y nam tử: “Ngươi là ai??? Ngươi đã làm gì Ngụy Quang
Hàn???”
Đây là, Vân Khuynh mới phát hiện thân thể của mình dĩ nhiên đã có thể
tự do khống chế???