Đối với người này, y thực sự có cảm giác, rất muốn thân cận, nói buồn
bực hắn bá đạo cũng là bởi vì hai người không có quan hệ, hoặc là nói vì
không thể có quan hệ mà y buồn bực.
Nếu như, y cùng người kia đến bên nhau, các ba ba đa đa thúc thúc bá bá
của y, có thể quên chuyện về y và ca ca y, từ đó thành toàn cho hai người
bọn họ không???
Ý niệm này lan tràn trong đầu Tần Kính Quân, thế nhưng vừa nảy sinh
một chút, đã bị Tần Kính Quân tự tay bóp chết.
Bởi vì y nhớ tới Tinh Tú lão nhân nói, huyết đồng sinh ra đó là họa thế,
người duy nhất có thể ngăn cản huyết đồng, chính là y, cũng chỉ có y,
chuyển thế linh đồng.
Vậy nên, y không thể tùy hứng.
Không thể dựa vào ý thích của mình, không thể phóng túng, đôi mắt hàm
chứa hơi nước ngẩn ra giật mình nhìn Ngụy Tư Minh, tia sáng đáy mắt Tần
Kính Quân, từng chút từng chút tối xuống.
Y giật giật thân thể, muốn giãy dụa, vươn tay đẩy Ngụy Tư Minh:
“Không muốn.... Đứng lên, buông.”
“Không!!!”
Ngụy Tư Minh thẳng thắn lưu loát hồi đáp, sau khi trả lời, lập tức cúi
đầu xuống, che lại đôi môi Tần Kính Quân.
Ở trong thần miếu không muốn y, là bởi vì hoàn cảnh ở đó không tốt,
thân thể Tần Kính Quân lại có chút không khỏe.
Mà hiện tại, Tần Kính Quân trải qua một đêm nghỉ ngơi, đã khôi phục
lại, hơn nữa, điều kiện ở đây cũng tốt hơn thần miếu.