“Thiên Địa Huyền Hoàng của ta...”
Tần Vô Phong coi như không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, như trước lạnh
lùng:
“Xem ra ngươi thật sự là muốn động thủ. Như vậy, liền động thủ đi!”
Trong bàn tay thon dài của hắn ngưng tụ nội lực, hướng về phía tường đá
bên thân đánh tới, sau một trận âm hưởng sụp đổ, toàn bộ mặt tường nổ
tung, một vài hòn đá rơi tại chỗ, một ít lại bay đến chỗ khác.
Bức tường vỡ tan, phạm vi bốn phía rộng hơn rất nhiều.
Hai đội ‘Phong’ ‘Vũ’ của Tần gia ẩn trong tối, cùng phối hợp với Long
Liễm và Tần Vô Song nhảy về hai bên đằng sau Tần Vô Phong, chỉ để Tần
Vô Phong một người ngạo nghễ đối lập với Ngụy Quang Hàn.
Cho dù là thập diện mai phục, Ngụy Quang Hàn cũng không cảm thấy
một điểm sợ hãi.
Hắn càng không muốn mất mặt trước mặt Vân Khuynh, tiếp tục ôm Vân
Khuynh, tay phải hắn vung lên lập tức xuất hiện binh khí đoạn nhận Tình
Sinh của hắn.
Vân Khuynh bị hắn ôm vào trong ngực sâu sắc cảm thụ được hàn ý dày
đặc từ đoạn nhận toả ra.
Tần Vô Phong cùng Ngụy Quang Hàn hết sức căng thẳng.
Hai người hầu như trong cùng thời khắc nhảy lên, ‘Khanh’ một tiếng,
Tình Sinh trong tay Ngụy Quang Hàn va chạm với thiết phiến ( quạt sắt)
đen tuyền trong tay Tần Vô Phong, thậm chí còn phát ra tia lửa.
Nương theo lực đạo, hai người nhẹ nhàng xoay tròn, lại rơi xuống.