KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 105

Không được, cái xe phải để lại. Nhanh lên.

Mẹ tôi vui tin tự nhiên.

- Thôi được, các con ra ngoài làng tìm chỗ tránh máy bay rồi

chốc nữa về đón mẹ. Đừng bận tâm về mẹ. Mẹ ngồi đây đợi. Các con
đi ngay đi.

Tha Ra địu con lên lưng và chúng tôi đi.

Chúng tôi không được trở lại như mẹ tôi tưởng thế. Cả thành

phố bị đuổi đi.

Bốn năm đã qua.

Bây giờ Phnôm Pênh trước mặt. Phnôm Pênh đương đến trước

mặt tôi, mỗi lúc một gần. Nhấp nhô những nóc nhà chênh vênh khấp
khểnh phố Mô-ni-vông. Vòm xi măng tròn nóc Chợ Mới. Tôi trông
thấy ngã tư đường. Tôi đã thấy khoảng bãi trống trước cửa chợ - ban
ngày, chỗ này chen chúc xe xích lô, xe thổ mộ, xe tắc xi đỗ đợi khách.
Tôi thường ghếch cái xích lô của tôi đứng đấy. Đấy là cái chợ đủ thứ
hàng quán ăn uống, người đông vui suốt đêm, đến tảng sáng vẫn
chén lai rai được.

Trước mặt tôi không một bóng người. Chỉ có dãy phố trống hốc,

bông ghế, bông gối rơi ra, ngập đến lưng các tường phòng, gió thổi
lên, bông bay mù mịt như hoa lau trong rừng.

Nỗi kinh rợn chưa bao giờ thấy. Tôi không nghĩ được ra một

ngày thấy Phnôm Pênh khác lạ đến như thế. Nhà thành phố tôi, hè
phố tôi, đường cái, chợ búa, trường học, nhà thương, công viên, cái
xe đạp để người thành phố tôi ở, người thành phố tôi đến, người
thành phố tôi đi, đi chơi, chẳng có cái gì cả. Chẳng khi nào thấy
thành phố tôi không có người. Thế mà quanh tôi bây giờ lạnh tanh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.