KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 106

im phăng phắc. Phải thành phố hay cái bóng thành phố. Tôi sờ lên
vai áo tôi, cả tôi đây, không biết có phải tôi hay chiếc bóng tôi.

Cái gì cũng không phải thật, mà như thật, cỗ xe ép mía đứng

chơ vơ một mình ở ngã ba đầu chợ, không có trẻ con xúm xít quanh.
Những chiếc xe bán quà, lắc chuông inh ỏi. Không bao giờ tiếng
chuông lạnh lẽo thế. Nó là cái xe ma. Chiếc ghế tựa đệm lòi bông tại
sao lại nằm ngửa giữa đường? Chiếc ghế bao giờ cũng chỉ thấy ở
trong nhà, bây giờ cái ghế cô đơn lạ lùng này, thế thì nó là cái ghế
ma. Những sợi bông gòn bay trắng lả tả quanh chiếc ghế ma. Quán
hủ tíu nổi tiếng ở Tác Mau lúc nào cũng đông khách. Tôi trông thấy
cánh cửa mở toang, nồi nước dùng bắc cao dưới bức tường trắng
toát. Tôi giơ tay vịn vào vách. Bỗng tường vách mủn ra, rơi theo tay.
Quán lạnh tanh, nó là cái quán ma ở.

Tôi tha thẩn đi.

Làm sao tôi lại cảm thấy mỗi lúc vào sâu thành phố, mỗi lúc tôi

thấy một đông người, khác hẳn lúc nãy.Thành phố đương thật nhiều
người.

Những người áo đen quần đen. Đàn bà cắt tóc ngắn váy đen. Cả

thành phố bao trùm người đi trong một màu đen nhờ nhệch lũ lượt,
nhanh nhanh, nét mặt loáng thoáng lướt như gió.

Tôi bị rùng rùng cuốn theo, hối hả, lật đật trong dòng người

lặng im, đen ngòm. Nhưng tôi đã thật háo hức. Đường cái có nhiều
người thế này, biết đâu tôi lại gặp được Tha Ra. Có thể Tha Ra về
thành phố trước tôi.Có thể Tha Ra dắt thằng Nu Xom đương đi tìm
tôi.

Tôi tìm Tha Ra trong đám người bề bộn, cố nhìn mặt từng người

đi qua. Nhưng tôi nhận ra khi thật đông người, đám người không
tiếng nói, không tiếng cười, không tiếng la hét, không tiếng chửi rủa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.