KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 107

tôi không nghe tiếng sột soạt quần áo, không nghe tiếng bước chân
đất bước, người đông mà lặng rợn, lặng không, dần dần tôi thấy ra
như không phải đây là người đi, mà đấy là dòng nước, là con sông
đen kịt đương cuồn cuộn chảy đi đâu. Tôi đi theo, cũng không biết
người ta đi đâu. Đi mãi rồi tôi lách ngược lại, cũng không nhận được
lối ở đâu người ta đi ra giữa dòng người chen chúc thế kia.

Người từ các phố ra nhiều lắm, người đùn đùn chen nhau đi

đầy trong các phố hẹp không có bờ hè. Tôi nhớ cuối phố này có cái
trường học. Hay ta vào xem. Biết đâu chẳng gặp Tha Ra đưa thằng
Nu Xom đi xin học.Năm nay Nu Xom đã lớn được mười tuổi rồi.

Cửa trường thông thống lối đi, ai vào cũng được.Mùi hôi ghê

gớm từ đằng cuối sân xông ra. Mùi hôi thối nặng nề, biết ngay là
mùi người chết. Bốn năm nay, chỗ nào cũng ngửi được mùi người
chết, đến nỗi tôi quen mũi, biết ngay. Người đi tới đâu, gió Mê Kông
thổi lên, gió xua nhạt mùi hôi đi, ra đến đường cái chỉ còn làn người
miên man chập chờn, cũng như là gió lung lay, cũng như gió không
có mùi vị gì nữa. Nhưng vào đây khủng khiếp quá. Cái sân nhỏ,
những bức tường cao, nặng trịch mùi thối xác chết. Tôi đứng lại, ói
lên đến cổ, nôn thốc ra. Nhưng trong người tôi đã lâu không còn gì.
Tôi chỉ nôn ra toàn nhớt dãi, nôn mãi đến muốn lòi cuống họng ra.

Rồi tôi cố bước vào. Trong ghê gớm, tôi đi tìm hy vọng của tôi.

Tôi nhận thấy đằng xa có những người như từ dưới đất nhô lên,

đi đờ đẫn sờ soạng rồi bước nhanh dần. Tôi tới chỗ bắt đầu người ta
đi ra. Tôi ngạc nhiên vì thấy những người ấy đã từ dưới hố bước lên
thật. Những cái hố to như mặt ao, đen ngòm, không biết sâu đến
đâu. Một người đứng lên, trèo ra khỏi hố, người khác ngồi dậy,
đứng lên, trèo theo. Người nằm chồng đống lên nhau trong hố, bây
giờ lần lượt nhỏm lên, trèo lên.Người dưới hố trèo lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.