KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 111

Tôi nhìn lên tòa nhà cao. Tôi nhận ra nhà này rồi. Đây là khách

sạn “Hoàng gia” to nhất thành phố. Nó sừng sững những bức tường
vàng đồ sộ. Tôi trông lên tòa nhà. Tôi không có cảm tưởng gì về nhà
đó. Ngày trước có khi tôi đã đưa khách tới kề những bậc thềm nhà
cao ấy, song tôi chưa được bước chân vào nơi sang trọng này bao
giờ. Nhưng rồi tôi yên tâm hơn. Có người đứng cạnh tôi. Hơi ấm con
người với con người cho tôi thấy sự sống, cho tôi thấy thật có người
ở trước mặt tôi.

Anh bộ đội giải phóng đưa tôi vào khách sạn.

Tôi lần đi khắp tầng nhà dưới. Cửa buồng đóng im ỉm, mà như

ở trong có người. Tôi nghe tiếng đụng đậy. Rõ ràng tiếng đụng đậy,
lào xào. Tiếng gió quẩn chân người bước, không phải tiếng chuột
chạy, tiếng chuột gặm. Phải rồi. Có khi anh giải phóng không biết.
Mình chả vừa nói ngoài đường người đi nhiều lắm anh có trông thấy
không. Anh ấy nói làm gì có, rồi lại cười.

Cả tầng một, tầng hai đầy tiếng lào thào bên trong những cánh

cửa. Có lẽ đấy là những người chết đương sốt ruột vì chưa ai mở cửa
cho đi ra được. Có lẽ.

Tôi lên tầng ba. Buồng số... Buồng số... Cánh cửa buồng số 5 mở

hé. Tôi đẩy khẽ, bước vào. Căn buồng tường vôi trắng, xinh xắn. Cửa
sổ trông xuống sân trước mênh mông vườn cây. Một giàn hoa ti-gôn
đỏ dịu. Một cây đề cổ thụ, vòm lá xanh nõn óng ánh từng chiếc bên
cửa.

Trong buồng, một cái giường kê sát tường. Tôi trông thấy trên

giường có một cái xác, mặt xám ngắt, ngực và chân máu đọng trên
quần áo và máu đen còn tím cả từng đám trên tường

[1]

.

Tôi rụt rè hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.