KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 112

- Ông là ai?

Cái xác dõng dạc trả lời:

- Tôi, Mai-cơn Can-oen, bốn mươi bảy tuổi, Giáo sư Kinh tế

phương Đông, trường Đại học Luân Đôn.

- À, ông là nhà báo Anh.

- Phải, giáo sư Mai-cơn Can-oen là tôi. Pôn Pốt bắn tôi đúng nửa

đêm, giờ cuối cùng của ngày 23 vừa rồi.

Cái xác bỗng khóc hu hu.

- Trời ơi! Nếu không, thì sáng hôm sau tôi đã về Luân Đôn,

thành phố của tôi.

Cái xác vẫn nức nở.

Tôi hỏi:

- Tại sao người ta mời ông đến làm khách rồi lại bắn ông?

- Giản dị quá. Chỉ vì hai câu nói thôi. Câu thứ nhất. Họ chỉ cho

tôi cánh đồng và bảo rằng đến mùa gặt, các công xã vừa gặt vừa hát.
Tôi cãi: “Cánh đồng ngập máu, ca hát làm sao được”

[2]

. Câu thứ hai

là câu của tôi. Tôi đi qua cánh đồng, tôi hỏi: “Đâu rồi, những người
lính của các ông thường giải nông dân ra đồng làm?”

[3]

Cái xác nhà báo Anh lại khóc, tiếng nức nở vang động.

Tiếng khóc của ông ấy khiến tôi nhớ vợ tôi. Tha Ra của tôi,

thằng Nu Xom con tôi. Tôi không thể nghỉ ở đây với một người chết
nằm khóc vì bị giết vào đêm sau cùng, trước khi được rời Phnôm
Pênh. Vả lại, đây là khách sạn, đây không phải nhà tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.