KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 113

Tôi cứ nhìn cái xác ông nhà báo Anh một cách thương hại. Đây

không phải nhà tôi. Mà đây cũng không phải nhà ông ta, nhà ông ta
tận Luân Đôn kia.

- Sao ông không về Luân Đôn? Bây giờ không còn chúng nó ở

đây nữa đâu.

- Tôi không đi được.

- Tại sao?

- Cả hai chân tôi bị bắn gãy rồi.

Rồi ông lại kể:

- Đến nỗi chỉ một việc nhỏ trong phòng này tôi cũng không làm

được. Chúng nó đã vào ăn cắp hết đồ đạc của tôi mà tôi đành chịu.
Ông xem hộ trong ngăn kéo còn gì của tôi không?

Tôi lục tủ. Không còn gì. Trong ngăn ở cái bàn đầu giường có

tập báo cáo in rô-nê-ô của Pôn Pốt. Nhấc tờ giấy lên, thấy lăn ra cái
bàn chải răng cán nhựa đỏ có chữ Zeep vàng chóe. Chắc bàn chải
này ông nhà báo mua nó ở Luân Đôn trước chuyến đi Cam-pu-chia.
Cái bàn chải để dưới mấy tờ giấy báo cáo. Chúng nó lấy đồ đạc của
ông mà không biết còn chiếc bàn chải lọt dưới tờ giấy.

- Cái bàn chải răng ấy của tôi! Xin ông cứ giữ, tôi biếu ông làm

kỷ niệm, ông cầm lấy, ai hàng ngày cùng phải có cái bàn chải đánh
răng. Chúng ta còn gì nữa đâu.

Ông nhà báo Anh nói làm tôi mủi lòng, ừ, quả thực tôi cũng có

còn gì đâu. Ông ấy cũng chẳng còn gì nữa. Tôi cầm chiếc bàn chải
răng, tôi lẩm nhẩm cám ơn ông rồi tôi lập cập đi ra. Tôi mệt lả người,
nhưng tôi không dám nghỉ lại. Nghỉ lại đây, tôi sẽ chết mất. Tôi lại
đi, tôi còn phải đi về nhà tôi. Tôi phải về với vợ con tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.