KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 134

khỏi thành phố, bị vào đội lao động, lên đây làm ruộng. Mấy lần ốm
tưởng chết. Anh này cũng giống như tôi. Cái may mắn trời cho là
không cấp trên nào biết tông tích chúng tôi. Nếu người ta biết, chắc
chết rồi.

Đột nhiên, tôi hỏi:

- Tối hôm qua, các cậu đánh trống phải không?

- Vâng, trống và đàn, và múa hát.

- Đêm nào cũng múa lăm thôn?

- Thưa vâng.

- Thế khi còn Pôn Pốt?

- Không ai dám bước chân khỏi nhà, từ chập tối.

Một cậu nói:

- Thưa ông, tiếng trống vui đêm trên đất nước chúng tôi, quanh

năm ở đâu cũng nghe. Tôi được nghe như thế từ thủa bé. Chúng tôi
đã lớn lên trong tiếng trống những đêm hội hát “dù kê”. Chỉ có ma
quỷ, bọn mất giống người ấy mới cấm tiếng trống mà thôi.

Nhớ tiếng trống múa lăm thôn đầm ấm vòm lên ánh trăng bến

nước đêm qua.

Chúng tôi đã về tới trụ sở xã. Dòng sông trắng xóa ngay sau

lưng. Người đi nương, ra cánh đồng, người đáp thuyền lên trụ sở có
việc. Thuyền sang ngang mà người cứ đứng chong chỏng cả đám.
Tiếng cười nói vang vang.Khói thuốc lá um từng đám trên đầu
thuyền, từ ngang sông lên trước cửa trụ sở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.