KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 19

“Chúng tôi tiến sâu vào nữa, đến một nơi sườn núi dốc toàn đá.

Trèo một quãng cao, rồi nhìn lên, thấy vị trí địch vẫn lồ lộ trên đầu.
Lại khiêng súng trèo nữa. Tìm mãi, được một mép núi có vị trí cao
hơn chỗ địch đóng quân bên kia. Chúng tôi dừng lại, đào công sự,
cắt một tổ canh ngoài đề phòng địch tấn công bất ngờ.

“Chúng tôi đợi giờ nổ súng.

“Tôi còn nhớ hôm ấy ngày 22 tháng 2 năm 1973, chờ cả đêm, lại

chờ một ngày nữa. Đến sáu giờ chiều hôm ấy, khắp các mặt trận,
một lượt nổ súng.

“Chúng tôi đánh suốt đêm và cả ngày hôm sau. Các binh chủng

hiệp đồng chiến đấu đã tiêu diệt được tất cả các vị trí đóng quân của
địch, bắt nhiều tù binh, bắt được cả ba chiếc xe tăng.

“Chúng tôi nhận nhiệm vụ giải phóng một số tù binh về hậu

phương. Chúng nó cứ vừa đi vừa khóc, vừa van lạy. Chúng nó kể:
Con đã được nghe người ta nói cách mạng có lính đàn bà, đi trận
gặp lính đàn bà thì phải buộc cái váy hay buộc tóc vào súng, các bà
ấy bắn sẽ không trúng được mình. Nhưng con không tin có lính đàn
bà, không ngờ hôm nay lại gặp các bà. Có đứa mếu máo nói: Nếu
biết bên cách mạng có các bà ở trận này chúng con không dám đánh,
chúng con phải chạy đã lâu rồi.

“Chiến dịch này kéo dài hơn ba tháng. Bom B.52 Mỹ thả ngày

càng liên miên, dữ dội.

“Nhưng cuộc chiến vẫn tiếp diễn.

“Trận sau cùng là trận Mường Xủi. Chúng tôi đánh tiêu diệt hai

tiểu đoàn lính dù Thái sang giúp đỡ bọn phản động.

“Ban chỉ huy mặt trận ra lệnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.