KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 68

Những tiếng trống bập bùng trên đoàn xe từ xa xa ra bờ sông.

Tiếng động cơ rền trong tiếng hát và tiếng trống. Đoàn người hộ đê
vừa đi vừa hát. Cuốc, xẻng vác vai cũng trở thành tiếng trống đệm
tiếng hát.

Nước Lào chống lụt trong tiếng trống và tiếng hát bồng bột.

Trong nét hiền hòa của con người và thiên nhiên - ngay những

ngày mưa và cả mùa mưa tầm tã, những mưa cơn mưa trận ở đây
cùng đượm một khuôn mặt, một ánh mắt dìu dịu mỗi người tôi gặp
- vẻ hiền hòa trầm tĩnh, kiên nghị.

Và một tình cảm cách mạng thật hồn nhiên.

Tôi đã hiểu như thế, từ lúc gặp ở sân bay Vạt Tày, một cô gái

Viêng Chăn vừa đi học nước ngoài về.

Tôi hỏi:

- Cô xa nhà đã mấy năm?

- Em xa nhà từ năm em lên mười.

- Đến bây giờ là bao nhiêu năm?

- Mười bốn năm.

- Em về thăm mẹ mấy lần rồi?

- Ngày ấy, em ra vùng giải phóng Sầm Nưa, học văn hóa xong,

em đi học bác sĩ.

- Đến bây giờ mới trở lại Viêng Chăn?

Cô cười thùy mị và gật đầu. Cô ghi vào sổ tay tôi một cách tự

nhiên “Cô Bun Hiêng, bác sĩ, số nhà 82 Sây Khay...”. Lúc chia tay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.