KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 77

Hồ gương trong có gấm thêu rơi

[2]

Và ô hay, làm sao cứ vương vấn mãi với tâm hồn Nguyễn Cư

Trinh man mác một đêm trăng rải hồ Đông:

Đêm đến, ai mài giũa ra hai hòn sáng rõ

Một cho nhà trời, một cho cõi nước

Nước nói trời học đúc mâm bạc

Trời ngỡ nước điểm trang trước gương ngọc

[3]

Mà đây về tới đấy, về tới Hà Tiên đất nước Tổ quốc tôi chỉ cách

có vài mươi phút đường biển!

Tôi đến ngồi một nhà hàng ngay bên một gốc dừa ngả xuống

mặt biển, cho được trông thật rõ Hà Tiên. Hà Tiên với mình chỉ cách
có một khoảng nước xanh này mà thôi nhỉ? Trước cửa nhà hàng, một
người đàn bà Việt từ bờ bể xách một giỏ cua ghẹ lên đi về phía
chúng tôi. Những con cua ghẹ lớn, mai xanh, thịt đặc biệt ngọt thơm.
Trong vịnh Thái Lan, thì ở Kép, ở Hà Tiên hay ở Rạch Giá, đâu cũng
có. Tưởng như ở đây, hay ở Rạch Giá, ở Hà Tiên lúc này đương mùa
chơi mát trên bãi bể, cũng đều có người đàn bà và những em nhỏ
xách giỏ cua ghẹ vẫn ngâm sẵn dưới bể, thấy khách lạ thì rón rén tới,
ngọt ngào hỏi khách có mua không.

Người đàn bà ấy quần áo đen, khuôn mặt hốc hác, lặng lẽ đến

trước mặt tôi. Đôi mắt ngơ ngác lo âu. Biết đâu đây chẳng phải là
một người đàn bà vốn dĩ hiền lành, một người mẹ của cô gái Hà
Tiên trong vườn hồ tiêu nào đó, xưa nay chỉ biết có nghề bán cua bờ
biển, thế mà cũng phải bỏ quê Hà Tiên, quê Rạch Giá, vừa trốn khỏi
một cái ấp chiến lược nào đó, chạy đi, đành sống tha hương. Cái
tiếng nói nhỏ nhẹ, thanh thả của các chị, các em Nam bộ, cái tiếng
nghe thương nghe nhớ, như trưa nghe tiếngầu... ơ, ví dầu... êm ái ru

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.